Tạ Tĩnh Khang trong lòng bực bội khó chịu, nhưng núi này cao thì vẫn có núi kia cao hơn.
Mẹ hắn dẫu sao cũng là người sinh ra hắn, dĩ nhiên chuyện cao tay hơn là điều rõ ràng. Bình thường mẹ hắn không nói thì thôi, mà nói ra rồi thì chắc chắn sẽ có chuyện không lành ập đến.
Hắn biết cái lời uy hiếp vữa nãy mẹ sẽ không dám làm, nhà có mỗi một thằng con trai. Chẳng lẽ Tạ phu nhân nỡ biến hắn thành thái giám thật.
Nhưng mà lệnh đã phát ra, nếu không thực hành thì chính là hắn tự đào hố chôn mình.
Nghĩ đến viễn cảnh hắn sẽ không yên ổn với mẹ, Tạ Tĩnh Khang rùng mình một cái rồi nói với trợ lý của mình.
"Này, mau chuẩn bị xe. Chúng ta đến nhà của Tiểu Bao Bao"
Thế là vị tổng tài nào đó vừa rời khỏi hai cha con ngốc nghếch kia chưa tròn một tiếng đồng hồ đã phải quay đầu xe tìm cứu viện binh.
Chiếc xe của Tạ Tĩnh Khang nhận được lệnh của chủ nhân lập tức lao đi trên con đường lớn, nó lượn lách hết góc này đến đường khác. Quá hai mươi phút sau đó oai hùng xuất hiện trước con hẻm nhỏ nhà Bao Bao.
Tạ Tĩnh Khang bước xuống xe, chậm rãi đi về ngôi nhà kia.
Dẫu sao hắn cũng đã quá quen thuộc với con đường đi đến nhà Bao Bao, cho nên lần này hắn không kêu ca chỗ này bẩn hay sạch nữa.
Ngôi nhà nhỏ xập xệ hiện ra trước mắt hắn, Tạ Tĩnh Khang hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Cốc! Cốc!
" Nhà không có ai đâu, ba con ngủ rồi"
Ở phía bên trong vọng ra tiếng của Mầm Cây, Tạ Tĩnh Khang có chút bất lực thở dài nghĩ đến câu nói của Mầm Cây.
Nhà không có ai mà lại có người trả lời sao ? Bé con này ngốc cũng có kém gì ba nó đâu.
Hắn hắng giọng một cái, sau đó trả lời Mầm Cây.
" Cây nhỏ, mở cửa cho chú đi con. Chú là Khang Khang đây"
" A! Là chú người xấu Khang Khang"
Mầm Cây trông có vẻ rất quý Tạ Tĩnh Khang, vừa nghe thấy tiếng hắn bé con đã vội chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, nhóc liền lao đến ôm chân hắn. Còn cười khúc khích hỏi.
" Chú người xấu ơi, chú người xấu nhớ con hả ? Tại sao mới đi đã đến rồi"
Tạ Tĩnh Khang gãi mũi, trong lòng thầm trả lời.
" Chú có việc nên mới đến đây"
Nhưng mà hắn không thể nói những