" Hey ~ Khi nãy xảy ra chuyện gì mà nhìn mặt cô như muốn giết người thế?" Đàm Thế Nam
" Không có gì " Băng Tuyết Linh mặt tỉnh bơ chẳng nói gì thêm ý muốn bảo " đừng hỏi tôi nữa "
" Thật không đó.... Khi nãy lúc đi lại chỗ cô tôi thấy đằng sau là ai đó thì phải... Hình như là cái tên Mạc hay Mộc gì gì đó thì phải " Đông Phương Kì vuốt vuốt cằm đăm chiêu nói ( em lạy anh, người ta tên Mạc Tử Vỹ)
" Mạc Mộc cái gì. Im mồm hết cho tôi " Băng Tuyết Linh quát, đang định giảng cho hai người này một bài ca thì từ đâu bước ra một bóng dáng chặn đường
Nhìn thì hóa ra là nữ chủ đại nhân. Hôm nay đúng là xui xẻo mà. Hết Mạc Tử Vỹ rồi đến nữ chủ đại nhân. Gì đây, cái bộ mặt của cô ta như muốn giết người vậy. Không đóng vai bạch liên hoa nữa à!? Cô nhớ ở đây có hai đại soái ca là Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam mà. À mà quên, bộ mặt thật của cô ta hai người này biết rồi nhỉ...
" Chuyện gì đây!? Chặn đường cản lối vô duyên vậy, đứng sang một bên cho tụi tôi đi " Băng Tuyết Linh khoanh tay trước ngực nói với Vương Nhã Yên
" Chúng ta nói chuyện đi " Vương Nhã Yên nghiến răng nói. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn Băng Tuyết Linh.
Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam liếc nhau... Trong lòng thầm nhủ, sắp có kịch hay xem rồi.
" Cô muốn nói chuyện gì?" Băng Tuyết Linh nhíu mày nhìn Vương Nhã Yên. Bực mình thật đấy. Khi nãy đến giờ mất bao nhiêu là thời gian. Hết Mạc Tử Vỹ đến Vương Nhã Yên, đám nam nữ chủ này muốn gì đây.
" Tôi muốn nói chuyện riêng với cô " Vương Nhã Yên nhìn Đông Phương Kì và Mạc Tử Vỹ ý nói " tôi không muốn hai người ở đây "
" Hai người đi trước đi " Băng Tuyết Linh nhìn hai tên nào đó nói. Nhận được lệnh Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam đi trước, nhưng đi qua Vương Nhã Yên không quên lườm một cái cảnh báo.
" Kỳ! Nói xem hai người đó nói chuyện gì?" Đàm Thế Nam mặt lạnh nói.
" Không biết. Nhưng tôi đoán chắc sẽ có một trận chiến xảy ra giữa... Sư tử Hà Đông và Khủng long bạo chúa " (="."=) ( kỳ ca... nếu Linh tỷ nghe được thì...)
" Quay lại xem không? "
" Được thôi "
__________ Quay bề với Nữ chính và nữ chủ của chúng ta. Trận chiến bắt đầu __________
" Chuyện gì cô nói nhanh đi, tôi không rảnh ở đây ngắm trăng thưởng hoa với cô " Băng Tuyết Linh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng khi nãy đến giờ
" Băng Tuyết Linh... Cô cũng giỏi thật " Vương Nhã Yên hận ý nói
" Đương nhiên... Tôi biết tôi giỏi " Băng Tuyết Linh cười nói, nụ cười này lọt vào mắt Vương Nhã Yên nó thật chói mắt và đáng ghét
" Hứ. Nếu không nhờ phúc của cô gửi cái đoạn video ở siêu thị cho đám nam nhân đó thì bây giờ sao tôi khốn đốn thế này " Vương Nhã Yên chỉ tay vào Băng Tuyết Linh quát lên
" Khôn đốn!? Thì sao chứ!? Cô bây giờ như
thế cũng chỉ bởi vì ngày xưa cô tạo nghiệt mà thôi. Khốn Đốn!? Ngày xưa tôi còn khốn đốn nhục nhã hơn cô nhiều... Những gì ngày xưa cô gây ra cho tôi bây giờ tôi sẽ hoàn trả nó cho cô. Cô biết tại sao dạo này Vương Thị lại rơi vào khủng hoảng không? Là tôi gây ra đó " Băng Tuyết Linh cười khinh thường
" Băng Tuyết Linh... Mày điên sao!? Đó là công ty của bố mày đó... Là tâm huyết của cha đẻ mày đó " Vương Nhac Yên hét lên. Hóa ra tất cả đều do Băng Tuyết Linh tạo ra.
" Bố!? Cha đẻ!? Cô đang kể chuyện cười sao!? Ông ta coi tôi là con không? Khi mẹ tôi vừa chết ông ta đối xử với tôi và anh tôi thế nào? Ông ta chấp nhận từ bỏ hai đứa con ruột để nhận một đứa con rơi rớt như cô "
" Mày nói con rơi rớt gì chứ "
" hứ! Đừng tưởng chuyện mẹ con cô làm không ai biết, thực chất... Cô không phải con gái ruột của Vương Khánh. Là mẹ cô quan hệ với một tên trai bao trẻ hơn bản thân năm tuổi mới có cô. Sau đó bà ta mới nói dối vs Vương Khánh rằng cái thai của bà ta là của ông ta. Cũng có thể nói cô chính là kết tinh của một tên trai bao và người đàn bà rắn độc. Vương đại tiểu thư ư!? Tôi khinh. Cái danh phận đó vốn dĩ không hề liên quan tí nào đến cô... Chỉ là cô luôn tưởng bở nó là của cô thôi " Băng Tuyết Linh rất cảm tạ cái quyển sách đã ghi chi tiết này
" Nói dối, mày nói dối. Không thể nào... mày nói dối " Vương Nhã Yên hét lên. Trong đầu luôn suy nghĩ " sao nó biết được bí mật này. Chuyện này chỉ có mẹ với mình biết thôi mà. Tên trai bao đó năm xưa cũng bị mẹ thủ tiêu rồi mà... Sao nó biết được ". Vương Nhã Yên lập tức lao vào muốn đánh Băng Tuyết Linh
" Ai zô ~ cô hình như khoái ăn đòn thì phải, khi nào gặp cũng muốn bị đánh " Băng Tuyết Linh thấy Vương Nhã Yên lao vào muốn đánh mình thì khinh thường nói. Đúng là não tàn, muốn đấu với cô... chưa có cửa
Lập tức nắm tóc Vương Nhã Yên tát cho vài phát. Vương Nhã Yên định phản kháng thì bị Băng Tuyết Linh nắm chặt tay quật ngã xuống nền đất đạp cho vài phát ở bụng, xong Băng Tuyết Linh bóp cổ Vương Nhã Yên nấng cả người cô ta lên tát thêm vài cái
Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam núp trong chỗ tối âm thầm nuốt nước miếng. Con gái đúng là thú dữ... Sau này thà trọc nhầm tiểu nhân còn hơn đắc tội với phụ nữ.
Bên kia Băng Tuyết Linh ngồi lên người Vương Njax Yên liên hoàn tát khiến cho mặt ả bây giờ sưng vù. Thấy đã đủ cô đứng lên không quên đập Vương Nhã Yên thêm vài phát rồi bước đi tìm Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam.
Băng Tuyết Linh vừa đi, Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam lập tức bước ra đuổi theo. Không quên nhốt Vương Nhã Yên vào một phòng học gần đó. Vương Nhã Yên thì đương nhiên đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự