Đặt chân xuống sân bay YY. Băng Tuyết Linh không khỏi thở dài. Hôm qua Mai Thiên Tịch gọi cô về gấp vì vụ của Song Anh. Hai cái đứa này không ngày nào là không gây chuyện cô mới đi được vài ngày đã gây truyện làm cô bỏ lỡ mất kì nghỉ.
Từ đằng xa một người áo đen luôn quan sát Băng Tuyết Linh. Thấy cô đi lên xe về mới lấy điện thoại ra gọi
" Chủ nhân! Băng tiểu thư đã về nước mới xuống sân bay xong "
"... "
" Vâng! Tôi sẽ quan sát kĩ " Cúp máy người áo đen xoay người bước đi.
******* Ở dinh thự Âu gia.
Âu Dương Hàn Phong nhìn chằm chằm người con trai trước mặt. Dạng khẽ nuốt nước miếng cười gượng gạo một cái lên tiếng
" Hề hề! Hàn Phong à! Tôi biết tôi đẹp nên cậu không cần nhìn như thế tôi... ngượng lắm "
" Ồ ~ Trốn đi đâu bây giờ mới về " Hừ! Từ lúc tên này đưa cho hắn lọ xuân dược xong trốn biệt tăm biệt tích bây giờ mới lòi cái mặt về.
" À.... Tôi đi du lịch hề hề " Dạng cười ngốc nhưng cả người thì không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Thiệt là biết thế không đụng đến cái tên này rồi... Cái tên này bề ngoài nhìn lạnh lùng thế thôi nhưng tiếp xúc với hắn nhiều mới biết tên này là tên biến thái, nham hiểm, chuyên bao che khuyết điểm, cực kì vô sỉ và siêu cấp thù dai. Híc ~ Tiền lương của ta. Em tuyệt đối đừng bị trừ nếu không không có em anh biết sống thế nào. Đừng trừ lương nhé ~ Lạy trời lạy đất lạy tam tổ thánh thần đừng bị trừ lương
" Ồ ~ Đi du lịch.... Đi du lịch lâu thế thì bỏ nhiều công việc lắm nên....
" Danny nghe không dám thở mạnh. Giờ phút này hắn giống như tội phạm đang bị tuyên án vậy
"... Trừ 6 tháng lương. Tăng công việc lên gấp 3 lần. Đi đến trụ sở huấn luyện 3 tuần sau khi huấn luyện xong lập tức sang Nhật đảm nhiệm các vụ mối làm ăn bên đó
ĐOÀNG
Sét đánh ngang tai bây giờ Danny đứng như trời trồng. Tiền của mình, ngày nghỉ của mình, tự do của mình... Huhu ~ Mất hết rồi. Âu Dương Hàn Phong, ngươi là đồ vô sỉ, lưu manh, giết người không cần dao... Huhuhu ~ Tiền của ta, em yêu! Không có em sao anh sống được cơ chứ... Và tất nhiên những lời này chỉ âm thầm trong bụng Danny, anh đâu dám nói ra.
Âu Dương Hàn Phong chẳng thèm liếc Danny nữa vùi đầu vào giấy tờ trên bàn làm việc. Đùa ~ Hắn là một kẻ thù dai lắm đấy. Dám trêu hắn! Hừ tìm đường chết...
Đắng cay bước ra khỏi phòng làm việc. Danny khóc không ra nước mắt. David ở ngoài chỉ biết thở dài an ủi Danny.
Ánh mắt David nhìn Danny đồng cảm như muốn nói rằng: " Đất nước vinh danh cho sự ra đi cao cả của chú "
Khóc không ra nước mắt. Danny chỉ muốn giúp tên Vô sỉ đó thoát kiếp Xử nam thôi mà!? Sao lại thế này!??? Ôi tiền của ngộ...
Em đi xa quá... Em đi xa anh quá... Nếu thiếu em anh biết phải làm sao... Tiền ơi!....
David nhìn chỉ biết thở dài. Ai chẳng biết tên Danny này yêu tiền như mạng bây giờ bị trừ 6 tháng lương bảo tên này sống sao!??? Thôi! Cho chừa cái tật chơi ngu vậy