Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 8: Nam chính tiếp theo lên sàn


trước sau

Moon: Ờm! Chương này tui dành tặng riêng MO, này dfừng bơ tui ó

***************************

Băng Tuyết Linh về đến nhà, mò lên phòng và thả người và chiếc giường ngủ rộng lớn. Thật mệt mỏi nha ~ Cả ngày sau khi cứu Nam Cung Nguyệt xong cô cùng nhỏ đi chơi, trò chuyện... Đi hết chủ này chỗ kia đến tận 8: 00 tối mới về nhà. Mệt thật đấy... Lim dim mắt sắp ngủ thì...

" Linh Linh! Có cơm ăn rồi, xuống " xơi " đi " Giọng nói oanh vàng thỏ thẻ của Mai Ngọc Vy vang lên. Ai nha ~ Chị dâu kiêm người bạn thân của tôi ơi. Vừa đi về mệt chết đây Nói thế thôi chứ bây giờ cô đói bụng sắp chết rồi này Lò mò bước xuống giường vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút mới vác xác xuống nhà...

***********

Bước xuống nhà...

" Thật sao!? Viên kim cương đen 100 cara á " Mai Ngọc Vy thốt lên, mặt ngạc nhiên đến tột độ

" Ờm! Còn có cả viên kim cương màu huyết sắc của Âu Dương gia nữa " Băng Thiên Bảo gật đầu đáp lại Mai Ngọc Vy. Cô lại gần bàn ăn kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nghe đến chữ " Âu Dương gia " thì hơi khựng lại một chút... Âu Dương gia chẳng phải là gia tộc của Âu Dương Hàn Phong hay sao!? Sao anh hai lại nhắc đến Âu Dương gia tộc còn có cả cái gì mà kim cương Đen với chẳng Huyết sắc. Thắc mắc cô hỏi Băng Thiên Bảo...

" Anh hai vụ gì zợ!?"

" À. Anh vừa mới đem về 2 viên kim cương 100 cara, một cái là kim cương đen của Băng gia, còn một cái là kim cương màu huyết sắc mà thiếu chủ Âu Dương Hàn Phong của Âu Dương gia đặt mua của Băng gia. Hai viên này cực kì quý hiếm nên anh đem về biệt thự "

" À. Hóa ra là thế " Cô không nhớ rõ ràng mấy về chi tiết này dù sao tiểu thuyết của nhỉ Lam viết qúa cẩu huyết nên cô chỉ đọc qua loa không có nhớ hết. Nhớ được tên và bối cảnh nhân vật đã đủ đau đầu rồi... Ăn cơm xong cô lập tức phong lên phòng, mở laptop đọc tiểu thuyết nghe nhạc...

0:54... Lờ mờ mở đôi mắt ra, Băng Tuyết Linh ngồi dậy nhìn đồng hồ. Ặc ~ Cô ngủ từ khi nào vậy ta. Thấy khô cổ với lại cũng không buồn ngủ nữa nên cô xuống nhà pha cốc sữa nóng...

Bưng cốc sữa lên lên lầu đi qua thư phòng cô nghe thấy tiếng động lạ nên dừng lại. Thư phòng!? Chẳng phải anh hai bảo hai viên kim cương đó được để trong thư phòng
sao??? Tò mò mở cửa ra và cảnh cô thấy... Một chàng trai có gương mặt đẹp như tương tạc, trên người mặc nguyên một cây đen đang đứng trên cửa sổ sát đất trong thư phòng đang định nhảy xuống, trên tay anh ta cầm chính là chiếc hộp đựng hai viên kim cương đen và huyết... Khoan đã! Kim cương!? Anh ta đang cầm kim cương...

" Này! Anh kia! Anh đang làm gì đó " Cô nói với anh ta, anh ta nhìn thấy cô hơi ngẩn người một chút rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nhếch mép một cái, anh ta cất giọng nói ma mị đầy bí ẩn:

" Thiên thần. Em không thấy sao!? Tôi đang lây hai viên kim cương này "

" Cái gì!? Anh là ai? Để lại hai viên kim cương ngay lập tức nếu không tôi sẽ gọi người "

" Thiên thần! Em không biết tôi sao... Đau lòng thật thật đấy. Thôi được rồi! Tôi xin tự giới thiệu tôi là Siêu trộm số một thế giới Dark "

" Hóa ra là trộm. Trộm thì cứ nói là trộm đi, bày đặt số một với chẳng số hai thế giới " Cô đốp lại một câu khiến tâm hồn của bạn nhỏ nào đó tổn thương ( Có cần phũ thế không chị (="."=))

" Thiên thần. Em hơi phũ phàng quá đấy "

" Tôi thế nào không liên tới anh. Mau để kim cương lại "

" Ai nha ~ Không thể được làm sao đây. Tôi đã nhận lời sẽ đi trộm dùm người ta. Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy "

" Trộm mà cũng có đạo đức á "

" Đương nhiên... Không phải trộm nào cũng giống trộm nào đâu "

" Trộm thì vẫn hoàn trộm thôi tóm lại ngươi có trả lại kim cương không "

" Haizzz ~ Thiên thần em cũng thật là... Vốn dĩ tôi rất có hứng thú vs hai viên kim cương này nhưng bây giờ tôi đã tìm được thứ thú vị hơn rồi... Trả em " Dark cười một cái, bây giờ trông anh như một kí sĩ bóng đêm vậy. Dark ném chiếc hộp đựng hai viên kim cương cho cô

" Thiệt tình à... Ta đi trộm. Không những không trộm được gì mà còn bị người khác trộm mất thú quan trọng nhất của mình nữa chứ "

" Anh mất gì liên quan đến tôi mà nói với tôi chứ "

Dark chỉ cười không nói. Anh xoay người nhảy vào khoảng không rồi biến mất nhưng trong lòng anh đã đã thầm để lại một câu " Chính em đã cướp mất trái tim của tôi đó. Hẹn gặp lại thiên thần "

***************************

Hahahaha ~ Biết nam chính làm nghề gì rồi đúng không

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện