Chương trình học của tân sinh viên khá nhẹ nhàng, đối với khoa ngôn ngữ thì lại càng nhàn hơn.
Thiện Vũ Linh có gốc học khá tốt nên mức độ học ở trường không làm khó được cô.
Thời gian rảnh rỗi, cô muốn thử các công việc làm thêm khác nhau, vừa có thu nhập, vừa học tập được thêm các kĩ năng.
Cô nộp đơn ứng tuyển cho một tiệm cà phê chỉ cách trường 5 phút đi bộ.
Tuy chỉ là tiệm nhỏ phục vụ mục đích trà chiều, đồ ăn nhanh mang về, nhưng không gian quán khá rộng rãi với màu vàng, nâu là chủ đạo.
Kết hợp với đó là những giàn cây cỏ và hoa lá nho nhỏ làm không khí trở nên trong lành, mang đến cảm giác thư thái.
Thiện Vũ Linh làm ở vị trí pha chế chính.
Cô là kẻ mê đồ ngọt nên đã sớm muốn học hết các loại cà phê và trà.
Công việc này làm cô rất hào hứng.
Cùng ca với cô còn có một bạn nữ thu ngân và một bạn nam chạy bàn.
Phân chia công việc cũng chỉ là tương đối, nhiều khi họ cũng làm lẫn công việc của nhau.
Quản lý ở đây là một chàng trai trẻ tên Kiều Kiến Hưng, hơn cô bảy tuổi nhưng rất thân thiện dễ gần, không hề có cảm giác áp lực cấp trên cấp dưới, cũng không hề có khoảng cách tuổi tác.
Anh tận tình hướng dẫn cô từng chân tơ kẽ tóc, từ cách pha chế đồ uống, sự tinh tế trong việc sử dụng ly, ống hút, muỗng và dĩa cho đến kinh nghiệm ứng xử và cả những lưu ý nhỏ cho cô.
Anh thật sự là một quản lý có tâm.
Cô rất quý anh nên ngay từ ban đầu đã thân thiết được với anh.
"Dạ cảm ơn quản lý.
Tôi sẽ cố gắng ạ."
Kiều Kiến Hưng nhìn cô cười thân thiện:
"Tôi nên làm mà.
Nếu em có vấn đề gì hay thắc mắc thì cứ thoải mái hỏi tôi nhé."
Thiện Vũ Linh cười tươi gật đầu.
Thích quá đi mất.
Không gian đẹp, đồng nghiệp và cấp trên đều dễ mến, học được nhiều loại đồ uống, mọi thứ đều làm tâm trạng cô vui vẻ, cười hết cả ngày.
Biết Thiện Vũ Linh đi làm thêm, Diệp Vũ đương nhiên bắt đầu đeo bám.
Mà cô thì cứ tránh anh, anh đương nhiên phải dán lấy cô cho bằng được.
Đã hai tháng nay, hầu như ngày nào vào ca làm của cô anh cũng tới quán, gọi mấy ly nước rồi ngồi lì ở đó, lúc thì cặm cụi với máy tính, có khi rảnh rỗi lại ngồi ngẩn ngơ ngắm cô hết cả buổi.
Cô rõ ràng là làm bán thời gian, thường xuyên tráo ca, vậy mà anh vẫn tới rất đúng buổi.
Cô còn nghĩ liệu anh có phải là bi3n thái theo dõi không nữa.
Cô thật ngốc, còn không nghĩ tới là bản thân đang ở cùng phòng ký túc với ai hay sao?
Đồng nghiệp thấy anh thì cứ luôn trêu chọc cô, nói anh là chiếc đuôi "nhỏ" của cô, dù cô đã nhiều lần phủ định.
Không chịu nổi nữa, cô đặt thịch tách cà phê đen xuống trước mặt anh:
"Anh không có việc gì làm sao? Ngày nào cũng tới, anh không lên lớp à?"
"Lên lớp làm gì, ở đó đâu có em." Anh tỉnh bơ mà trả lời.
"Không lên lớp mà cũng qua môn được sao?"
"Ài, em đang lo lắng cho tương lai của chồng em à.
Yên tâm, tôi sẽ qua hết, đảm bảo tương lai của hai chúng ta, em không cần lo đâu."
"Anh..."
Thiện Vũ Linh đối đáp không lại Diệp Vũ, đành bất lực quay về vị trí, lúc đi còn ném cho anh một cái liếc mắt: "Tùy anh."
Cô còn không biết là kẻ cao ngạo này lại mặt dày đến như vậy đấy.
Nhưng phải nói là khuôn mặt điển trai với dáng vẻ phong lưu kia của anh không khác gì biển quảng cáo sống.
Nhiều cô gái đi qua cũng phải ghé vào gọi nước chỉ vì muốn ngắm nam thần gần thêm một