Ngày khai trường, Đại học B.
"Trời ơi, nhìn kìa."
"Kia có phải Diệp Vũ không? Đẹp trai quá đi mất."
"Ôi, giờ tui không đu idol, đu Diệp Vũ còn được gặp mặt."
Các cô nàng kêu chít chít nhìn theo bóng chàng trai bên chiếc xe phân khối lớn màu xanh lam.
Chiếc giày Vans vươn khỏi yên xe, đặt thịch xuống đất.
Động tác xuống xe vô cùng dứt khoát và đẹp mắt.
Anh tháo mũ bảo hiểm, lắc lắc mái tóc nhuộm màu vàng nâu.
Tóc mái rũ xuống che đi một phần chân mày dày rậm.
Đôi mắt hờ hững như chẳng quan tâm đ ến đám người xì xào xung quanh.
Anh chàng tháo mũ bảo hiểm cho cô gái đứng bên cạnh làm mấy người hâm mộ thêm điên cuồng xuýt xoa.
"Oa, kia là em gái Diệp Vũ phải không? Gen gia đình này tốt thật đó."
"Ừ.
Cô ấy là Diệp Linh, nghe nói học khoa Anh văn."
"Đại Học A với trường mình đối diện nhau nên chắc nam thần đưa em gái đi học đấy."
"Thế thì sau này ngày nào cũng được ngắm anh ấy rồi.
Mỗi ngày đều được bổ mắt."
Thiện Vũ Linh đầu đầy vạch đen.
Thất sách rồi.
Sao cô có thể không kiểm tra địa chỉ Đại học A cơ chứ.
Cô đã mải mê tìm kiếm các trường, cuối cùng chọn được Đại học B có khoa Anh văn khá nổi trội để tiếp tục ước mơ.
Không cùng trường nhưng ở đối diện nhau thế này thì có khác gì đâu.
Hơn nữa, họ vừa nói gì? Em gái Diệp Vũ cũng học Anh văn? Trong tiểu thuyết đâu có nhắc tới kĩ càng như vậy.
Thiện Vũ Linh tính tính toán toán đâu phải muốn ra kết quả này.
Haiz.
Vậy thì chỉ có thể tùy duyên thôi.
Cô sẽ tận lực tránh xa anh em nhà này, quyết không dính dáng gì đến cốt truyện nữa.
Nhìn lướt qua khu vực đám đông, Thiện Vũ Linh quay lưng đi thẳng tới nơi đăng kí.
Đại học B cách nhà cô không quá xa, đâu đó 10km.
Nhưng vì cô muốn đi làm thêm nên đã xin ba mẹ cho ở kí túc xá.
Hai ông bà đã ngạc nhiên tột độ vì cô con gái không thích chung đụng với ai bao giờ lại xin ở kí túc xá.
Nhưng cũng sợ con gái chịu khổ, hai người lại đăng ký cho cô ở khu cao cấp, chỉ hai người một phòng.
Thiện Vũ Linh nghĩ cũng tốt, lỡ chung đụng người quen biết mà thấy tính tình cô đổi 180° thì làm sao.
Thời gian này cô cần điều chỉnh tâm lý, tiếp nhận dần cuộc sống ở đây.
Cô kéo lê hành lý lên thang máy tới lầu bốn.
Vào lúc cô định đóng cửa, một cô gái hớt hải chạy tới.
"Bạn ơi, chờ mình với."
"Cảm ơn bạn nhé."
Cô gái bước vào khẽ vuốt mái tóc nâu ngang vai.
Đôi mắt cong cong như hình trăng non, lúc cười trông đặc biệt khả ái.
Đối với một người không có miễn dịch đối với những thứ đáng yêu như Thiện Vũ Linh thì thực sự muốn ôm ôm cô bạn kia mà xoa đầu.
Vốn dĩ không nên nhìn người khác chằm chằm, Thiện Vũ Linh thu lại ánh mắt.
Cửa đã đóng mà thấy cô bạn không động đậy, cô hỏi:
"Bạn lên tầng mấy?"
"Mình cũng tầng bốn."
Ồ, sau này là bạn cũng