Những ngày tiếp theo, vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy, Diệp Vũ mang mọi thứ cần làm đến tiệm cà phê để ngắm Thiện Vũ Linh.
Cô không còn cách nào, đành cứ mặc kệ anh.
Có những ngày đồng nghiệp nghỉ, một mình cô làm mấy công việc, chân không chạm đất, anh thậm chí còn giúp cô làm chân chạy vặt.
Ngoài việc nóng tính, cục súc lại mặt dày ra thì hình như con người này...!cũng không tệ.
Việc anh theo đuổi Thiện Vũ Linh, ngày nào cũng bám lấy cô đã không còn là chuyện gì lạ đối với Diệp Linh, Giang Sơn và Nguyễn Nguyên.
Thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua ủng hộ cho cô, cũng không quên đi qua cười nhạo bản mặt si tình của Diệp Vũ một cái.
Thiện Vũ Linh kiễng chân lấy đ ĩa trên tủ.
Cô cũng tầm 1m6, nhưng vẫn không đủ cao để với được.
Cô định quay lại lấy ghế để trèo lên, đúng lúc một bóng người cao ráo ập đến, vươn tay giúp cô lấy chồng đ ĩa trên cao, khoảng cách gần đến bất thường.
Là quản lý.
Kiều Kiến Hưng đặt đ ĩa lên quầy, gõ nhẹ lên trán cô, cười rất cưng chiều.
"Nào, cẩn thận một chút."
Một màn tình tứ này không khỏi lọt vào đôi mắt diều hâu của Diệp Vũ, dù từ nãy giờ trông anh có vẻ đang bận bịu trên chiếc laptop.
Anh nhìn Kiều Kiến Hưng chòng chọc, ánh mắt phát ra tia lửa như muốn đốt cháy kẻ vừa động vào cô kia.
Cảm nhận được cái nhìn như dao găm phóng về phía mình, Kiều Kiến Hưng quay lại, mắt đối mắt với anh.
Có thể nói, đôi mắt chàng trai ngồi kia rực lên như lửa muốn thiêu rụi anh, nhưng anh vẫn điềm tĩnh như nước mà đáp lại ánh mắt đó.
Là quản lý ở đây, làm sao mà anh ấy không biết Diệp Vũ muốn theo đuổi Thiện Vũ Linh, mà cô thì chắc chắn là vẫn chưa đồng ý.
Diệp Vũ đi tới gần cô, làm như vô tình lại như cố ý chen vào giữa hai người, đẩy Kiều Kiến Hưng ra xa.
"Lần sau không lấy được thì bảo tôi."
"Anh lo việc của mình đi kìa."
"Không sao, giúp em xong tôi lại về làm việc.
Em quan trọng hơn."
Cô lạnh lùng mặc kệ anh ba hoa, tiếp tục công việc còn dang dở.
Bị cô cho ăn bơ, anh hụt hẫng trở về chỗ ngồi, giận dỗi đeo tai nghe lên mở hết công suất, tập trung vào công việc để kìm cơn ghen tức xuống lòng đất.
"Xin chào quý khách."
Một người đàn ông dáng vẻ thô kệch tiến vào.
Hắn nhìn Thiện Vũ Linh bằng ánh mắt không mấy đứng đắn rồi buông lời trêu chọc cô.
"Em gái, đồ uống nào ở đây ngon nhất thế?"
"Hiện tại, chúng tôi có cà phê trứng, cà phê đen và trà đào là những đồ uống bán chạy nhất của tiệm.
Quý khách có muốn thử không ạ?"
Thiện Vũ Linh bỏ qua ánh mắt khiếm nhã của hắn, giữ thái độ chuyên nghiệp.
"Anh muốn thử em có được không?" Hắn chộp lấy tay cô, kéo cô gần về phía hắn, bàn tay còn lại cố ý sờ nắm hông cô.
Thiện Vũ Linh hốt hoảng rụt tay nhưng không lại sức với hắn, thậm chí còn bị hắn kéo giật về khiến cô loạng choạng.
Thoáng thấy khuôn mặt đỏ lử cùng hơi rượu, chắc hẳn là một kẻ say xỉn, cô lạnh lùng đáp: "Quý khách, xin tự trọng.
Xin hỏi anh muốn uống gì?"
Bị từ chối, tên đó phật ý đứng phắt dậy, thô bạo đẩy vai cô khiến cô ngã nhào.
"M* nó, chỉ là con nhỏ làm thuê còn ra vẻ thanh cao gì.
Ông nhìn trúng mày là phúc phần của mày mà còn không biết trân trọng.
Con đ* non."
Thiện Vũ Linh ngồi trên đất ngỡ ngàng không tin nổi, không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại có kẻ vừa nói những lời suồng sã khốn nạn vừa vũ phu như vậy.
Đột nhiên một làn gió cực mạnh lướt qua cô.
Khi cô bình tĩnh lại thì gã kia đã hứng trọn một cú đấm, ngã sóng soài trên mặt đất, xô đổ cả bàn ghế.
Gã rống lên đau đớn.
"M* kiếp.
Mày là thằng ch* nào? Dám đánh tao, mày biết tao là ai không?"
"Tao không cần biết mày là ai, động đến cô ấy thì mày có là