Hai người tiếp tục đi lên trên núi, những đống xương trắng ở hai bên đường, tiếng quỷ khóc sói gào vang lên ở xa xa, cảnh này, đối với Nguỵ Vô Tiện lại là một loại cảm giác an tâm khi trở về nhà.
Vừa thảnh thơi, Nguỵ Vô Tiện nghĩ về loại tà thuật vẫn treo lơ lửng trong tâm trí hắn, "Lúc nãy ngươi nói phản phệ, người thực hiện thuật pháp này không biết có phải trả giá đắt hay không, nhưng nếu đánh không lại, người phải trả giá đắt chắc chắn là chúng ta, cho nên vấn đề quan trọng là, nó có nhược điểm hay không?"
Biến cố ở Bách Phượng Sơn xảy ra một cách đột ngột như thế, hoàn toàn khiến người ta trở tay không kịp, lúc này có được thời gian thở, chính là thời cơ tốt để nghiên cứu tỉ mỉ.
Trầm ngâm một lát, Lam Vong Cơ nói: "Khán đài xem săn, vì sao bị cháy? Vì sao không trực tiếp dùng hoả thi tấn công?"
Đầu tiên Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, sau đó thuận tiện phân tích theo: "Trên khán đài xem săn đều là thân thích của các gia tộc, đa số là người già, phụ nữ và trẻ em không tham gia săn bắn, thân phận lại quý giá, bởi vậy dưới khán đài canh giữ nghiêm ngặt, chính là đề phòng những tà ám trong núi mơ màng liều lĩnh chạy tới, xảy ra nguy hiểm.
Hoả thi nếu muốn tấn công trực tiếp khán đài xem săn, sẽ không khỏi quá dễ thấy, lập tức sẽ khiến cho những người canh giữ cảnh giác, khẳng định không có hiệu quả.
Hơn nữa mục đích gây cháy cũng không phải là giết người, mà là mượn chuyện này để lùa những người trên khán đài chạy ra khỏi đó, đợi đến khi bọn họ chạy trốn khắp trong núi, mới đánh bại từng nhóm một, như thế sẽ thần không biết quỷ không hay?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu nói: "Chỉ sợ không dừng lại ở đó, uy lực của hoả thi làm cho người ta sợ hãi, đặc biệt rất hiệu quả trong tấn công nhanh, ngươi nhớ lại lúc nhóm người Tào tông chủ bị tập kích, tốn bao nhiêu thời gian?"
Nguỵ Vô Tiện thoáng cả kinh: "Rất nhanh! Ý ngươi là, cho dù khán đài xem săn bắn canh giữ nghiêm ngặt, nếu hoả thi xác định chính xác mục tiêu và bất ngờ tấn công, thì chắc chắn không thể không thành công?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừm, cho nên ta suy nghĩ, còn có nguyên nhân khác hay không".
Nguỵ Vô Tiện làm như suy nghĩ gì đó: "Lời vừa rồi của ngươi, ngược lại khiến ta nhớ tới một vấn đề: Những hoả thi này rốt cuộc được điều khiển như thế nào? Ta điều khiển hung thi, là dựa vào tiếng sáo, gửi mệnh lệnh thông qua giai điệu, lấy âm thanh làm trung gian.
Mà trong những lúc hoả thi xuất hiện, ta lại không nghe thấy bất kỳ loại nhạc cụ nào vang lên, thậm chí không có tiếng động đặc biệt gì, toàn là lặng yên không một tiếng động đánh úp, lập tức thua tan tác".
Lam Vong Cơ nói: "Trên triền núi, nhóm người Kim Tử Hiên sở dĩ từ bỏ việc ngự kiếm chạy trốn, không tiếc mạng chiến đấu với bọn chúng, khả năng là nhận ra hoả thi đặc biệt am hiểu đánh lén bất ngờ, không bằng đối đầu chính diện còn có phần thắng".
Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía cây sáo trong tay, nhất thời có chút ủ rũ: "Nếu không phải dùng âm thanh để điều khiển, ta thật sự không nghĩ ra cách thức nào khác, lúc trước ta ở trên Loạn Tán Cương, chỉ ngộ ra phương pháp dùng âm luật để hàng yêu phục ma, ngược lại không biết người này, có bản lĩnh thông thiên gì, còn có thể tìm ra một chiêu thức khác?...!Chẳng lẽ dùng ý nghĩ để thao túng, thần giao cách cảm với mấy quái vật này hay sao?"
Lam Vong Cơ đắn đo nói: "...!Có lẽ, cũng không phải là quỷ đạo".
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Thao túng thi thể còn không phải là quỷ đạo hay sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Những người trên Bách Phượng Sơn vừa rồi, chỉ thấy thi từ đám hoả thi, lập tức liên tưởng đến quỷ đạo, nhận định là do ngươi làm, đây là sai lầm của con người, rất dễ dàng rơi vào tình trạng chỉ nhìn thấy những thứ mình quen thuộc, những thứ mình muốn thấy, giống như người mù sờ voi vậy.
Nếu như điểm kỳ lạ của hoả thi, hẳn là điểm mà chúng ta thực sự quan tâm, đều không phải là phần thi, mà là phần hoả thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện: " hoả à?"
Lam Vong Cơ: "Nếu, thứ mà người nọ thao túng không phải là tẩu thi, mà chính là lửa thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện dừng chân lại, linh cảm chợt loé lên: "Hoả thuật của Ôn thị!"
Lam Vong Cơ tán đồng nói: "Ừm, nếu thứ thao túng chính là dung nham cháy rực ở bên trong tẩu thi, thì rất có khả năng, là hoả thuật của Kỳ Sơn.
Ta từng đọc trong sách ở Tàng Thư Các, hoả thuật của Ôn thị, dùng linh lực đã được ý niệm hoá, chỉ có thể thực hiện ở khoảng cách trong vòng một trượng (khoảng 3,3m), cách xa hơn sẽ không khống chế được, trở thành lửa rừng."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu thật sự là hoả thuật truyền thừa của Ôn thị, cùng gốc cùng rễ, người có bàn tay lửa cho dù thiên tư hơn người, chỉ sợ cũng khó vượt quả điểm hạn chế này của thuật pháp, hắn thao túng hoả thi, chắc chắc cần phải ở gần để làm, không so được với tiếng sáo của ta, hoặc là phá chướng âm của Lam thị các ngươi, không truyền đi xa được như âm thanh, đây chính là nhược điểm của thuật pháp này."
Lam Vong Cơ nói: "Theo những gì chúng ta phân tích, nếu người này muốn tấn công khán đài xem săn, mồi lửa cần phải ở gần người thao túng, nhưng tai mắt trên khán đài xem săn bắn rất đông, cực kỳ dễ bại lộ thân phận, hoặc trực tiếp bị người ta đánh bại vì tóm được tên đầu sỏ, cho nên không tiện tấn công trực tiếp, mà là đốt cháy một cách gián tiếp, đợi mọi người trốn hết lên núi, nhờ cây rừng che giấu, mới phát động tấn công".
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: "Rất tốt! Nếu hắn ở gần, lần sau gặp hoả thi, bất chấp mọi thứ, trước hết phải bắt được người, trực tiếp đánh gần chết mới thôi!"
Hai người đi gần đến đỉnh núi, còn chưa thấy người, đã nghe thấy một tiếng gầm khiến người ta kinh hồn táng đảm, cùng với tiếng động lớn của vật nặng rơi xuống đất, một loạt âm thanh "răng rắc" giòn giã, tựa như xương cốt vỡ vụn, nghe thấy mà da đầu tê dại.
"Ôn Ninh!" Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng, bước nhanh qua một bóng cây quỷ dị, liền thấy giữa đám đất đá bay tung toé, bể nát tan tành, một bóng người dữ tợn trợn đôi mắt đục ngầu về phía hắn, trước người là một khối thi thể tơi tả như con búp bê vải rách nát.
Ôn Ninh đang đánh nhau kịch liệt, chợt nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn, lại là một gương mặt xa lạ.
Gương mặt này ở trước mắt y lay động mấy cái, lại lay động ra một đoạn hồi ức vô cùng thống khổ của y.
Y đột nhiên ôm đầu, dùng hết sức hét lên một tiếng chói tai, gần như mất trí, cái cổ vặn tới vặn lui ở một góc độ khiến người ta sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm.
Tai Nguỵ Vô Tiện nghe được tiếng gọi nhỏ vụn "Nguỵ công tử, Nguỵ công tử", thầm nghĩ không xong rồi, Ôn Ninh nhìn gương mặt này của mình, chắc chắn là nhớ tới tình cảnh lúc y bị Mạc Huyền Vũ thao túng, giết chết mình.
Mắt thấy Ôn Ninh không chút lưu tình tự đập mạnh vào đầu, rơi sâu vào nỗi ân hận tự trách, trái tim của hắn vỡ tan thành từng mảnh, trong khoảng thời gian này, y chắc chắn nghĩ rằng tự tay mình đã giết chết Nguỵ Vô Tiện, cái cảm giác mình trở thành công cụ giết người, ra tay đoạt mạng người mà mình quan tâm, Nguỵ Vô Tiện quả thực không dám nghĩ đến.
"Ôn Ninh..." Hắn không khỏi nghẹn ngào một tiếng, cái thân ảnh mãi rối rắm kia dường như bỗng tỉnh táo lại, đi về phía hắn, từng tiếng bước chân nặng nề tựa như đá lở khiến người ta sợ hãi vang lên bên tai, chẳng mấy chốc, bóng người màu đen vạn phần hung ác này đã áp sát đến trước người hắn giống như một toà tháp chọc trời.
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, Trần Tình nâng lên giữa chừng, đang định thổi lên, ánh mắt Ôn Ninh thoáng cứng lại, làm như cũng nhận ra cây sáo quen thuộc này, lập tức trong khoảnh khắc đó, vỏ kiếm Tị Trần trầm nặng mạnh mẽ đánh vào thắt lưng và bụng của y, dưới tác động của mấy cú đánh, liên tục lùi lại mấy bước.
"Lam nhị công tử!" Ôn Ninh hoảng sợ, khí thế hung hăng trên mặt hơi giảm xuống.
Lam Vong Cơ bạch y bay phấp phới, chắn trước người Nguỵ Vô Tiện, khẽ quát một tiếng: "Dừng tay! Hắn là Nguỵ Anh".
Ôn Ninh dường như không thể hiểu nổi, cứng đờ nghiêng nghiêng đầu: "Nguỵ, Nguỵ công tử?"
Liếc mắt nhìn qua những đầu lâu trên mặt đất bị Ôn Ninh bùng nổ cơn giận bóp nát kia, cổ Nguỵ Vô Tiện không khỏi co rụt lại, vội vàng nói: "Ôn Ninh! Là ta! Ta là Nguỵ Vô Tiện! Ta đã được Mạc Huyền Vũ hiến xá, ta không chết!"
Vẻ tức giận trên mặt Ôn Ninh lập tức biến mất, khôi phục thành chàng thiếu niên thanh tú mà thẹn thùng kia, tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng Nguỵ Vô Tiện dường như nhìn thấy một tia mong đợi và vui mừng lặng lẽ lan tràn trên khuôn mặt xác chết của y.
"Không chết...?"
"Đã trở lại...?"
Nguỵ Vô Tiện kích động nói: "Đúng vậy, Ôn Ninh, là ta, ta đã trở về!"
Ôn Ninh vẫn ngây ngốc như cũ, nhưng Nguỵ Vô Tiện hình như thấy ánh nước rưng rưng trong đôi mắt trắng đục không thể nào khóc kia của y, y tự mình lẩm bẩm: "Ta...!không có hại chết Nguỵ công tử?"
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc kềm nén không được nữa, tiến đến ôm chặt lấy thân hình lạnh ngắt của y: "Xin lỗi, Ôn Ninh, đều là cái gã đáng chết kiếp trước kia của ta, xuống tay không có chừng mực.
Không phải lỗi của ngươi, ngươi không có lỗi, ngươi đừng tự trách mình nữa".
Nội tâm hơn một tháng nay không ngừng tự mình dằn vặt rốt cuộc đã được dỡ bỏ khỏi trái tim, cộng thêm niềm vui sướng khi gặp lại, cả người Ôn Ninh lâng lâng bay bổng, khiến cho bộ dạng