Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 95


trước sau



Trước Phục Ma động, bóng dáng của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên biến mất vào trong động, Kim Quang Thiện và Kim Tử Huân đều chậm chạp không nhúc nhích, hiển nhiên là nghiền ngẫm không ra dụng ý của nước đi này.

Bọn họ e sợ có gian trá, cũng không dám đi theo vào trong động, cả đám người đợi một hồi, cũng không thấy có động tĩnh gì, dứt khoát ở bên ngoài động kêu gào, muốn kích động cho hai người ra khỏi động.

Kêu rách cuống họng, cũng không có ai ra tiếp đón, thậm chí cũng không có yêu ma quỷ quái nào tìm đến gây sự với bọn họ, cả đám kêu tới kêu lui, giọng nói dần nhỏ xuống, ngay cả những binh khí được quơ múa với khí thế bừng bừng cũng từ từ mỏi tay không nâng lên nổi nữa.
Cửa động Phục Ma bay ra một chút tịch mịch của tình cảnh người đi trà nguội, nhìn vào trong, đen thui như trong bụng cửa con thú khổng lồ cổ xưa, không biết trong động rộng bao nhiêu.

Đứng một lát, Kim Quang Thiện cũng chịu không nổi, phái một đội quân giơ khiên chắn phía trước, một đội quân cảnh giác che phía sau, lại thêm một đội canh giữ trước động, thấy bất thường là lập tức chi viện, bản thân ông ta thì ở vị trí an toàn chính giữa, lo trước sợ sau mà đi vào.
Đi sâu vào trong động một hồi, là tới một cái hang to có thể chứa cả ngàn người, Nguỵ Vô Tiện bắt chéo chân, ngồi trên một cái giường đá, làm như chờ đã lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng co đầu rụt đuôi kia của Kim Quang Thiện, từ xa xa đã kêu lên: "Kim tông chủ tại sao phải đứng phía sau như vậy chứ? Nguỵ mỗ không ăn thịt người, chỉ là có mấy câu muốn nói cùng với Kim tông chủ".

Kim Tử Huân ngược lại xung phong đi đầu, nhảy tới đằng trước nói: "Có cái gì mà không thể nói ở bên ngoài! Một hai phải trốn vào trong cái hang động này, ngươi là muốn dùng âm mưu quỷ kế gì?!"
Nguỵ Vô Tiện không chút để ý cạy cạy móng tay, nói: "Bên ngoài gió lớn, khó nói chuyện".
"Ngươi!" Kim Tử Huân tức giận đến nhảy dựng lên, tầm mắt quét một vòng trước sau người Nguỵ Vô Tiện, nói với mọi người: "Mọi người đừng thả lỏng cảnh giác, tên tiểu nhân đê tiện này chắc chắn có tính toán!"
Không cần y phải nói lời này, những tu sĩ đó từ khi đi vào động, đều đã nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, chỉ cảm thấy mỗi một tiếng gió nhẹ, mỗi một chỗ tối đều có giấu sát khí.
Nếu đã bị điểm danh, Kim Quang Thiện cũng không tiện tiếp tục làm rùa đen rụt đầu, cả đám hộ vệ thiếp thân vây xung quanh, quả thực là ở phía trước nổi bật hơn một chút, đôi mắt chuột loé lên vẻ hung ác nham hiểm, dáng vẻ kiêu ngạo ngược lại đoan chính đến gần như hoàn hảo, thong thả ung dung nói: "Có gì xin chỉ giáo".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói đến mưu lược, thật ra ta muốn thỉnh giáo Kim tông chủ một chút, ngươi nói ta gióng trống khua chiêng vây giết các ngươi ở trên Bách Phượng Sơn như thế, vậy tại sao sau đó phải hao tổn tâm trí cứu các ngươi ra? Kim tông chủ cũng không nên quên, thời điểm phá vòng vây cho tu sĩ Kim gia các ngươi, hướng tới ta đều là các ánh mắt vô cùng cảm kích".
Kim Quang Thiện cười lạnh nói: "Vì sao cứu người hả? Đương nhiên là để giấu tai mắt người khác, hiện giờ Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị và Thanh Hà Nhiếp Thị, đều bị trò tự biên tự diễn này của ngươi che giấu, nên do dự không quyết.

Huống chi, ngươi đã giết và làm bị thương mấy chục người của Kim thị ta, còn không phải để đòi lại vận xui bị chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo lúc trước hay sao?"
"Vận xui?" Nguỵ Vô Tiện bị cách nói nhẹ nhàng bâng quơ đến mức phải vỗ bàn khen ngợi này làm cho giận quá hoá cười, "Ngươi sai hơn một trăm người bao vây chặn giết ta, ngươi gọi cái này là vận xui?" Hắn lắc lắc đầu, tài nghệ đổi trắng thay đen trong lời nói của mấy người này, thật khiến hắn chân thành bội phục, nhưng ngược lại mang một chút thong thả bình tĩnh điềm đạm trong giọng nói, "Thật đúng là vận xui, chỉ vì một ác trớ không phải do ta làm mà vô cớ toi mạng, đây không phải vận xui thì là cái gì?"
Kim Quang Thiện nhìn thoáng qua Kim Tử Huân, giọng điệu vi diệu nói: "Chuyện này...!chưa rõ ràng".
Nguỵ Vô Tiện hạ cái chân bắt chéo xuống, "Chưa rõ ràng?".

ngôn tình ngược
Kim Tử Huân nói: "Đúng vậy, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng bản lĩnh của Di Lăng Lão Tổ ngươi, chúng ta đều không dám coi khinh, nếu thật sự có phương pháp bàng môn tả đạo nào đó, có thể người chết mà ác trớ không biến mất, hừ, cũng có thể có.

Huống chi, sau khi ngươi chết thì sống lại ngay, khó mà nói có biện pháp gì đó có thể kéo dài chú ngữ hay không."
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người nhìn bọn họ, sau một hồi lâu, nghẹn ra vài tiếng cười khô khốc khổ sở, "Được rồi, nếu chư vị coi trọng Nguỵ mỗ ta như vậy, thì ta còn biết nói gì nữa đây?"
Kim Tử Huân nói: "Nguỵ Vô Tiện, muốn chém muốn giết thì cứ việc thoải mái, ở đây nhắc lại món nợ cũ, là có ý gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi".


Hắn dù bận vẫn ung dung vuốt ve Trần Tình trong tay, ngón tay thanh mảnh thon dài để lên cây sáo đen nhánh, lập tức chợt sinh ra một cảm giác tà mị không diễn tả được, sắc mặt mọi người đều biến đổi, "Kim tông chủ các ngươi vừa nói, ta để giấu tai mắt người khác, tha cho các ngươi một con đường sống trên Bách Phượng Sơn, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức hạ thủ ở ngay địa bàn của mình tại Loạn Tán Cương, đúng không? Làm vậy bách gia sẽ truy đuổi đánh giết ta sao, có phải logic như vậy không, Kim tông chủ?"
Kim Quang Thiện hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, trong nhất thời có chút không vòng tránh qua được.
Kim Tử Huân lại không nghĩ được nhiều như thế, bật thốt lên hỏi: "Ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Có cái gì mà không làm được?"
Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay: "Nói như vậy, ta lúc thì bày âm mưu quỷ kế, lúc lại cuồng vọng tự đại, lúc thì không dám giết các ngươi, lúc lại dám, ta nói các ngươi đó, dựng mục tiêu có thể kiên định một chút hay không, đừng có lúc này lúc khác, đây không phải

là tự mâu thuẫn hay sao, có thể quyết định rõ ràng không hả?"
Kim Quang Thiện nói: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta chỉ là đang dựa theo logic của các ngươi để suy đoán mà thôi, nếu các ngươi không thể tin tưởng mỗi một câu từ trong miệng ta nói ra, thì ta đành phải làm như thế, như vậy các ngươi ít nhiều mới có thể nghe lọt vào tai đúng không? Kim Tử Huân, ta hỏi ngươi, nếu ngươi cảm thấy ta thực sự ngông cuồng, vậy tại sao ngươi phải tới Loạn Tán Cương chui đầu vào lưới?"
Kim Tử Huân nhăn mày lại, hiển nhiên không ngờ tới câu hỏi này, nhìn thoáng qua Kim Quang Thiện, Kim Quang Thiện im lặng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta đoán, các ngươi chắc chắn không phải là vội vàng hấp tấp xông lên đúng không? Khẳng định là đã có kế hoạch sau đó khiến ta trở tay không kịp, đúng không? Đương nhiên, ta sẽ không làm khó người khác, đòi các ngươi nói ra hậu chiêu đó là cái gì, ta chỉ muốn hỏi, phải hay không phải".
Kim Quang Thiện nghe một loạt lời nói bóng gió này của hắn, trong lòng nghi hoặc, nói đại khái: "Phải thì thế nào".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta đây cả gan suy đoán một chút, hậu chiêu này, có phải là chủ ý của Kim Quang Dao hay không?"
Sắc mặt Kim Quang Thiện hơi biến đổi, hiển nhiên nghe ra lời hắn nói có ẩn ý.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Thậm chí chủ ý lên Loạn Tán Cương của các ngươi, ta dám nói, Liễm Phương Tôn, ít nhất không hề phản đối, có phải hay không?" Đảo mắt qua thần sắc càng lúc càng mất tự nhiên trên mặt Kim Quang Thiện, hắn cố tình giảm tốc độ nói, gằn từng chữ một: "Người quen diễn xuất, mượn đao giết người, không chỉ có một mình ta nha, Kim tông chủ".
Lời ám chỉ ném đá giấu tay này, tất cả mọi người đều nghe thấy không ổn, một giọng nói từ trong đám đông truyền ra: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng có vu oan giá hoạ, châm ngòi ly gián, tại sao Liễm Phương Tôn hắn phải hại chúng ta?!"
Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía tua rua của Trần Tình, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này, thì phải hỏi Kim tông chủ của các ngươi, chắc hẳn trong lòng ông ta nắm rõ".
Trong lòng Kim Quang Thiện có nắm rõ hay không, hắn cũng không chắc, kế hoạch này của hắn là một canh bạc không phải không có rủi ro, đặt cược chính là lòng nghi kỵ Kim Quang Dao ở trong lòng Kim Quang Thiện, về phần lòng nghi kỵ này nhiều hay ít, không phải là chuyện hắn có thể khống chế.
Nhìn sắc mặt của Kim Quang Thiện, đặt cược của hắn là chính xác.
Màu mắt của ông ta tối sầm đến đáng sợ, giống như rơi vào trong suy tư, trước sau không nói tiếng nào, có mấy người nhìn chịu không nổi nữa, căm giận bất bình nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại giở trò gì? Dám làm không dám nhận, đổ lên đầu người khác, thì cũng thôi đi, thế mà lại còn đổ lên đầu Liễm Phương Tôn, ta thấy, ngươi không phải điên thì chính là ngốc.

Liễm Phương Tôn là người Kim thị chúng ta, tại sao phải hại Kim thị, chuyện này hắn được lợi gì? Ta cũng cả gan suy đoán, chẳng lẽ chủ nhân của thân thể hiện tại này của ngươi – Mạc Huyền Vũ – có giao dịch xấu xa gì đó với ngươi, muốn đi tìm vận xui của Liễm Phương Tôn chứ gì?"

Lại một người nữa nói: "Đúng đó, Mạc Huyền Vũ lén lút ghen tị Liễm Phương Tôn được tông chủ của chúng ta đánh giá cao, âm thầm nảy sinh ý định làm hại cũng không chừng.

Cũng đều là con, nhưng trí tuệ tài năng, thành tựu địa vị lại là một người trên trời một người dưới đất, cũng khó trách hắn ghen ghét".
Một người nói: "Tu vi của Mạc Huyền Vũ vẫn luôn chẳng ra gì, lúc ở Kim thị đã tầm thường chẳng có tài cán gì, khó trở thành nhân vật lớn, sau đó dứt khoát đi theo tà ma ngoại đạo, chắc hẳn trong lòng vẫn luôn phẫn uất không yên.

Trước đó Nguỵ Vô Tiện nói mình bị hiến xá, nhưng ta nghe nói, thuật hiến xá này, người được hiến xá phải thay người hiến xá hoàn thành nguyện vọng của mình, nếu không sẽ bị nguyền rủa phản phệ, linh hồn của hắn sẽ lập tức tiêu tán, ngàn đời không được siêu sinh.

Về phần nguyện vọng này ấy hả, suy đoán đại khái...!ví dụ như, kêu Di Lăng Lão Tổ báo thù cho hắn, giết chết vài người lúc còn sống hắn không ưng mắt, đại loại như vậy..." Người này nói xong, trên mặt chỉ cười không nói, vẻ mặt cao thâm khó dò.

Người xung quanh nghe xong, trong nháy mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, có mấy người thậm chí còn ra sức phụ hoạ vào.
Kim Quang Thiện vuốt râu không nói gì, tựa như chần chừ không quyết.
Cách dùng truyền thống của thuật hiến xá chính xác là như vậy không sai, nhưng Mạc Huyền Vũ, hoặc nói là Nguỵ Anh kiếp trước, hiển nhiên vòng qua bước này, trực tiếp hiến xá cho Nguỵ Vô Tiện, bởi vậy trên người hắn không có bất kỳ trách nhiệm thực hiện nguyện vọng gì thay cho người khác.

Điểm này chỉ có một mình hắn biết, nói ra đương nhiên sẽ không có ai tin, ban đầu nói ra không có ích gì, nhưng điều khiến hắn vô cùng tò mò là, thuật hiến xá, vốn chính là tà thuật cực kỳ tả đạo, được ghi lại rất ít trong sách, nếu như không phải đặc biệt đi tra cứu xem xét, thì căn bản sẽ không nắm rõ chi tiết như lòng bàn tay như vậy.
Như vậy người này, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện