Làm như vô cùng hài lòng với kiệt tác của chính mình, Tiết Dương biến thái nở nụ cười, a Bích toàn thân chột dạ, lùi từng bước về phía sau.
Sau lưng gã, mấy tên đàn ông to khoẻ chăm chỉ khai quật tử thi cho gã, thấy biến cố kinh khủng, gần như sợ đến mức có chút thất thần, theo bản năng cười mấy tiếng khô khan theo Tiết Dương.
Tròng mắt đầy tơ máu của Tiết Dương trước tiên đảo qua, giơ bàn tay lửa lên, làm động tác vẫy tay, một người đàn ông trong đám đó nghi ngờ chỉ chỉ vào mình, nhìn qua đồng bạn bên cạnh, lo sợ bất an đi qua dưới sự ra hiệu của Tiết Dương.
Tiết Dương cười tủm tỉm, lòng bàn tay lửa chụp vào lồng ngực của người nọ, người nọ cúi đầu nhìn, ngẩn ra, chưa kịp kêu thảm, thì vết rạn màu đỏ ở ngực đã lan tràn khắp chân tay mạnh khoẻ của hắn, cổ ro rút ở một góc độ không giống con người, màu đen trong mắt bị thay thế bởi màu đỏ đục ngầu.
Hai người đàn ông khác thần kinh căng thẳng lúc này mới phóng ra, bọn họ vừa kêu la kinh hoàng vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị đồng bạn đang sống sờ sờ biến thành hoả thi kéo lại, nâng lên không trung, rắc rắc hai tiếng, cổ bị vặn gãy, như con rối đứt dây đột ngột ngã ra đất.
A Bích sợ đến mức lăn mấy vòng trên mặt đất, Tiết Dương từng bước đến gần cô bé, nó tuyệt vọng nức nở lên: "Thực xin lỗi! Ta, ta đang định, định nhắc nhở ngươi ở đó có cơ quan, ai biết ngươi muốn đụng chạm lung tung vào, ngươi, ngươi không biết đồ vật trong cổ mộ đều không thể chạm lung tung vào hay sao?! A a a a đừng! Đồ cặn bã nhà ngươi cút ngay, chó tạp chủng, đồ ghê tởm, quái vật biến thái! Quái vật ---!"
"Quái vật?" Tiết Dương nhẹ nhàng xoay đầu, cười dữ tợn, "Không dám, không dám, ta có phải nên cảm ơn ngươi đã chặt đứt một cánh ta không nhỉ? Để ta có cơ hội nối vào một cánh tay mới?"
A Bích nước mắt nước mũi ràn rụa, hít hít mũi từng chặp, oa oa gọi loạn lên, làm như nhìn thấy kết cục bản thân mình sẽ bị thiêu đốt đến hồn phi phách tán.
Đúng lúc này, có một giọng nói thứ ba vang lên trong hầm mộ tối tăm, nghe ra rõ ràng là giọng nữ, nhưng nghèn nghẹn khào khào, mỗi một chữ nói ra đều giống như cực kỳ gian nan, mang theo cảm giác khô nóng ma xát qua giấy nhám.
"Ngươi cầm bàn tay của ta".
Biểu tình của Tiết Dương trở nên vô cùng kỳ quái, gã ngẩng đầu lại nhìn phía trên quan tài, trên mặt đầy vẻ mê muội, thậm chí khiến cho gã lộ ra một tia an tĩnh hiếm thấy.
Nguỵ Vô Tiện lúc này rất muốn quay đầu lại, nhìn cảnh tượng trong mắt gã, nhưng cũng rất cổ quái chính là, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn có cảm giác không thể nào giải thích được, bất kể trong cỗ quan tài lớn kia để thứ gì, a Bích cũng gần như là cố tình tránh nhìn vào, hễ ánh mắt chạm vào nơi đó là sẽ lập tức dời đi ngay.
Theo lý mà nói, cho dù là người hay quỷ, bị người ta chém rớt một bàn tay, nói chung là không dễ chịu, nhưng trong giọng nói của chủ nhân bàn tay này lại không có chút khiển trách, nghi hoặc, phẫn nộ, hoặc gợn sóng nào, nghe giống như là kể lại một sự thật khách quan vậy.
Giọng nói kia tiếp tục nói: "Nó ăn mòn thân thể ngươi, cho đến khi ngươi cũng trở thành vật chứa".
Tiết Dương nghe không hiểu: "Vật chứa? Vật chứa gì?"
Làm như cũng không có hứng thú giải đáp nghi vấn của gã, giọng nói tiếp tục dùng một loại ngữ khí buồn ngủ chưa tỉnh táo để nói: "Người phàm không nên trở thành vật chứa".
Nói xong câu này, giọng nói này dường như tự nghĩ tự nói ra hết những gì nó muốn nói, sau đó lại rơi vào im lặng.
Tiết Dương: "Ngươi đã trở thành vật chứa hay sao, tiền bối?"
Tiết Dương: "! ! "
Tiết Dương: "!.
Tiền bối?"
Tiết Dương rõ ràng vẫn muốn hỏi thăm thêm nhiều việc từ giọng nói này, hiện giờ gã cưỡng ép cướp lấy một bàn tay của người ta, đối phương không biết là quá mức thoải mái hay vì nguyên nhân gì, thế nhưng hào phóng không so đo với gã, vậy gã cũng không khách sáo, còn muốn tiến thêm một thước hỏi thăm người ta một chút mấy vấn đề đại loại như cái tay này của ngươi sử dụng như thế nào, làm sao sử dùng tốt, lại hoặc chỉ là tò mò về những gì xảy ra lúc còn sống và sau khi chết của nhân vật truyền kỳ này, nhưng mà năm lần bảy lượt truy hỏi, đều như đụng vào một vách tường vô hình, mọi nỗ lực giao tiếp đều như đá chìm đáy biển, giọng nói cùng với những sinh linh hoặc tử linh phía sau giọng nói, giống như rơi vào một vùng đất không người, trước sau chẳng quan tâm, không dao động.
***
Cảnh tượng lại thay đổi.
Tiết Dương quỳ gối trong một đống đổ nát, chung quanh khói lửa bốc lên khắp nơi, đầy trời mờ mịt.
Trước người Tiết Dương là một thi thể lạnh ngắt, đạo bào trắng tinh không chút tì vết của thi thể bị ánh lửa chiếu vào giống như màu máu, trên cổ thi thể là một vết thương đỏ tươi, rơi xuống mặt đất bên cạnh, một thanh bảo kiếm linh quang ảm đạm, bên trên có vết máu nhỏ giọt.
Phía sau Tiết Dương, một thân thể cũng lạnh băng đứng sừng sững, người này mặc đạo bào màu đen, đen tuyền, không một tia màu sáng nào, làm như ngưng tụ mọi im lặng trên đời này, một mình còn lại trên thế gian.
Vài con quạ đen vỗ cánh, đứng trên đầu vai gã.
"Hì hì hì! " A Bích lăn qua, nhìn vẻ mặt của Tiết Dương, làm như rất vui vẻ, vỗ đôi tay nhỏ nói: "Ngươi gạt người gạt người gạt người, đại lừa bịp, ha ha ha ha, ngươi cho rằng người khác đều sẽ xem trọng ngươi sao? Người thông minh như đạo trưởng, sẽ không nhìn ra rốt cuộc ngươi là đồ thối rữa gì sao? Ha ha, nhìn đi, hắn thà chết cũng không chơi chung với ngươi nữa!"
"Câm miệng!!" Tiết Dương quát, cầm thanh trường kiếm trên mặt đất vung tay ném về phía a Bích, a Bích tránh thoát mà chẳng cần tốn sức, một ngón tay chỉ vào vị trí huyệt thái dương, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Chỗ này của ngươi không phải đã cháy hỏng rồi chứ? Ngươi là tên ngốc sao? Làm sao có thể có người thiệt tình đối xử tốt với ngươi?"
Vù vù vù mấy lá bùa xẹt qua lông mi a Bích, cô bé chửi rủa một cách độc địa, nhảy sang một bên.
Hai mắt Tiết Dương chằng chịt tơ máu tập trung về phía nàng, khoé miệng vốn mất mát tiều tuỵ nâng lên một độ cong méo mó, "Ngươi thì sao? Là ai thiêu chết ngươi? Cha mẹ ngươi đâu? Bọn họ không cần ngươi đúng không?" Gã vừa nói, vừa cười mỉm mỉm, nhấm nháp sự sợ hãi ngày càng tái nhợt trong mắt a Bích, "Ai thiêu chết ngươi? Những tên họ Ôn đó? Ngươi xem là người nào, ta giúp ngươi báo thù nhé? Ta giúp ngươi thiêu rụi bọn họ được không?"
A Bích che lỗ tai lại, lắc đầu như trống bỏi, Nguỵ Vô Tiện trong cơ thể cô bé dâng lên nỗi bất an, dường như mấy câu hỏi này của Tiết Dương, chui vào lỗ tai cô bé, giống như vô số những con sâu nhỏ điên cuồng vùng vẫy, khuấy động đến mức đầu nó đau muốn nứt ra.
"Nói đi, có phải ngươi muốn đốt toàn bộ họ Ôn đó thành than hay không? Đốt đến mức xấu xí hơn cả ngươi, nguyên cái đầu căng phồng