Cách này, cũng là Nguỵ Vô Tiện dựa vào sự hiểu biết tính tình của Lam Vong Cơ mới nghĩ ra, nếu đổi là người khác, hắn cũng không dám thử, không ngờ một phát ăn ngay, thuận lợi như thế.
Nhìn Lam Vong Cơ vô cớ mắc mưu, vừa tức vừa giận, hôm qua bị buộc phải chạy trốn chật vật mà thở không muốn nổi, không khỏi toàn thân sảng khoái.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ dần dần bình tĩnh trở lại dưới sự cười nhạo không hề kiêng nể gì của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện thấy y khôi phục lại dáng vẻ mặt vô biểu tình, hơi cảm thấy không thú vị, đứng lên khỏi mặt đất, tiến đến trước mặt y.
Lần trước hắn và Lam Vong Cơ gặp mặt, vẫn là lúc ở Di Lăng, hiếm khi cùng y ăn một bữa cơm, giữa chừng chạy về Loạn Tán Cương cứu Ôn Ninh, sau đó mời y đến tham quan chỗ ở của mình tại động Phục Ma.
Sắp chia tay, hắn nhìn Lam Vong Cơ không nhiễm một hạt bụi biến mất dưới bầu trời quang đãng bên ngoài Loạn Tán Cương, khi đó hắn cảm thấy, một con đường dương quan, một cây cầu độc một, hai đường chia đôi, từ đây không gặp nhau nữa.
Mà sau khi hắn chết, Lam Vong Cơ lại là người đầu tiên tìm thấy hắn.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ là Giang Trừng, hoặc là sư tỷ dẫn theo Kim Tử Hiên, thậm chí là Ôn Tình và Ôn Ninh.
Rốt cuộc lúc hắn rơi khỏi cây cầu độc mộc chần chừ khó đi đó, thì cái người đi trên con đường dương quan một cách ổn định vững chắc, lại không nói hai lời, phong trần mệt mỏi, dầm sương dãi nắng, một thân ướt đẫm sương đêm, tuyệt vọng, khiếp sợ và bi thương, xuất hiện trước mặt hắn.
Dung nhan, lễ nghĩa, phong độ, toàn bộ đều không quan tâm, ôm lấy thi thể hắn, khó có thể tự kềm chế.
Chuyện này làm sao khiến hắn không xúc động cho được?
Lam Vong Cơ dưới ánh nến, gương mặt nhiễm một vầng sáng dịu dàng, bóng mờ dưới hàng lông mi rũ xuống, mang theo vài phần tức giận cố nén, hơi rung rung.
Đôi môi như ngọc, ba phần chịu nhục bảy phần bạc bẽo mím chặt, khiến người ta muốn dùng ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt, rồi tinh tế vuốt ve.
Bốn mắt trừng nhau, tay chân Nguỵ Vô Tiện chống xuống đất, mặt tiến tới càng lúc càng gần, cho đến khi cánh mũi ngửi thấy một tia đàn hương mát lạnh, mùi hương này lúc trước hắn chưa bao giờ để ý, cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì đặc biệt, lúc này, lại giống như con tằm đang nhả tơ dệt kén, làm cho hắn dính vào tấm lưới ở khoảng cách cực gần này.
Thầm nghĩ, "Gặp quỷ à...!mùi của một đại nam nhân lại có thể dễ ngửi như vậy sao..."
Thất thần một lát, rồi lại mang biểu tình mọi thứ đều nắm trong tay, Nguỵ Vô Tiện ra vẻ thần bí nói, "Hàm Quang Quân, ngươi cũng biết ta bỏ thứ gì vô nước trà của các ngươi ha?"
Thấy Lam Vong Cơ phản ứng một bộ ra vẻ xem thường, liền tự hỏi tự nói luôn, "Thấy Hàm Quang Quân bình yên vô sự, hẳn là đã lập tức dùng kim đan hoá giải dược lực rồi nhỉ? Đáng tiếc đáng tiếc..."
Ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng lại, "Đáng tiếc cái gì?"
Đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện nheo lại, cười gian tà, "Đáng tiếc dược này của ta là chuyên dùng cho người tu tiên, bởi vậy tuy rằng lúc đầu không sao, nhưng càng vận đan hoá khí thì sẽ càng lan tràn trong cơ thể, xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch, trong vòng một canh giờ lục phủ ngũ tạng sẽ thối rửa sinh mủ mà chết!"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ biến đổi.
Nguỵ Vô Tiện cúi thấp người nhìn thẳng vào y, trước ngực dồn ép một cơn giận, ngữ khí lạnah lùng nói: "Hàm Quang Quân, ngươi thật sự cho rằng...! ta sẽ không phản kháng sao?....!Chỉ có ngươi ép buộc ta từng bước, không chút lưu tình, mà ta cũng không dám ra tay với ngươi sao?"
Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện ngửa người về phía sau một chút, từ trên cao liếc xuống, khoan thai nói, "Cho nên ta mới nói đáng tiếc đó Hàm Quang Quân.
Ta có thể nói cho ngươi cách phá giải loại dược này.
Đơn giản chính là đề đan tụ khí ép nước trà ra khỏi cơ thể, nhưng ta thấy hiện giờ ngươi bị mấy con tiểu quỷ trên người này áp chế đến hết sức rồi, chỉ sợ là ngay cả sức để đề đan cũng không có".
Giống như giáp mặt phản kích lại cú đấm mạnh mẽ của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đột nhiên biến sắc, thắt lưng trầm xuống, đề khí tụ lực, mấy lá bùa trước ngực nổ tung, sấm sét công tâm, nhào tới phía trước, ép một ngụm nước trà phun ra khỏi miệng.
Nguỵ Vô Tiện cuống quýt nghiêng người né qua, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, y đang thở dốc không ngừng, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn lướt qua Nguỵ Vô Tiện.
Ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện há to miệng nhìn y, cười ầm lên giống như phát điên, ngã trên mặt đất lăn lộn như con cá chạch.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Hàm Quang Quân! Ngươi cũng thật là dễ lừa! Ha ha ha ha ha ha! Ta nói bậy nói bạ mà ngươi cũng tin ha ha ha ha ha! Ta chỉ cho ngươi và đám tiểu bằng hữu kia của ngươi thuốc ra mồ hôi bình thường thôi! Coi ngươi bị doạ thành cái dạng quỷ này! Thú vị thú vị!"
Nguỵ Vô Tiện nằm trên mặt đất xoa bụng, khẽ rên rỉ đau chết ta mất.
Rốt cuộc cười đủ rồi, nâng một cánh tay mềm nhũn lên, lúc lau hết nước mắt chảy ràn rụa khắp mặt, thì Lam Vong Cơ đã là cả người lông tơ dựng ngược, tức giận đến thất khiếu bốc khói.
"Được được không đùa nữa không đùa nữa".
Ngoài miệng nói, liếc mắt vừa nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hoá giận của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lại tỏ ra vui tới mức không kềm nổi.
"Không được không được, ta tự cười đến sắp sửa chết mất thôi.
Nên nói chuyện nghiêm túc rồi".
Nguỵ Vô Tiện ưỡn thẳng eo, hắng giọng, nghiêm nghị nói, "Hàm Quang Quân, chúng ta thật sự phải như nước với lửa như vậy sao? Ta biết...!ta biết Nguỵ Vô Tiện chết khiến ngươi rất thương tâm.
Ta thật sự..."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên dời đi tầm mắt.
Nguỵ Vô Tiện ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ta thật sự xin lỗi.
Ta thật sự không phải cố ý hại chết hắn".
Nói ra, biết rằng Lam Vong Cơ không dễ gì tin hắn như vậy, vì thế giơ ba ngón tay, chỉ trời chỉ đất chỉ tim nói, "Ta thề, ta tuyệt đối không phải cố ý.
Ta thật sự là nhất thời lỡ tay mới..."
Nhất thời lỡ tay hẳn là Mạc Huyền Vũ hoặc là cái tên ngu xuẩn kiếp trước của mình mới đúng.
Hắn nhìn góc nghiêng khẽ run rẩy của Lam Vong Cơ, cắn răng nói, "Hàm Quang Quân...!ngươi nhìn ta một chút đi...!ta là thật tâm..."
Nguỵ Vô Tiện nghiêng cổ, đuổi theo ánh mắt trốn tránh của y, chui vào trong tầm mắt của y, "Ngươi