Ngày hôm sau, Nguỵ Vô Tiện tự mãn, ngông cuồng kiêu ngạo đã bị thương.
Lúc ở trên chỗ cao nhìn xuống, thổi sáo trợ trận, một mũi tên bắn lén đột nhiên không kịp phòng ngừa trúng ngay đùi, Nguỵ Vô Tiện cắn răng, chuẩn bị rút ra tiếp tục chiến đấu, vừa dùng lực, từng cơn đau xé rách kịch liệt ập thẳng tới khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ đã bị thương đến gân cốt quan trọng.
Mới đi hai bước, lúc lảo đảo sắp ngã, lập tức được Lam Vong Cơ chặn ngang bế lên, còn chưa kịp phản kháng, người đã ngự kiếm bay lên không trung.
Nguỵ Vô Tiện bực mình xấu hổ nói: "Lam Vong Cơ! Ngươi thả ta xuống!"
Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Không thả".
Ngự kiếm về tới doanh trại.
Vừa chạm đất, Nguỵ Vô Tiện đẩy Lam Vong Cơ ra ngay, nhảy xuống từ trong lòng ngực của y, nhưng đau không chịu nổi, ngã lăn ra đất.
Lam Vong Cơ im lặng nhìn, cúi người, kéo hắn vào trong lòng, Nguỵ Vô Tiện không có sức tránh ra, đụng vào lồng ngực săn chắc của Lam Vong Cơ.
"Nè? Ngươi..."
Đầu gối uốn cong, cả người lại bị bế lên, trong miệng hắn mắng hai câu, đấm vào ngực Lam Vong Cơ hai cái, giống như đấm vào tấm ván sắt, không có chút phản ứng, bất đắc dĩ đành nhẫn nhục chịu đựng.
***
Sau khi đặt Nguỵ Vô Tiện lên giường, Giang Yếm Ly đã chạy đến với vẻ mặt gấp gáp.
Tình huống hơi có chút xấu hổ chính là, mũi tên này của Nguỵ Vô Tiện trúng ngay phần đùi trên, rất gần nơi mẫn cảm, mặc dù Giang Yếm Ly thân thiết như tỷ đệ, vừa định ra tay xử lý miệng vết thương, vẻ mặt cũng lộ ra một tia quẫn bách.
Do dự một lát, Lam Vong Cơ nói: "Để ta".
Giang Yếm Ly gật gật đầu, lập tức lui về phía sau.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên liếc y một cái, cắn răng nói: "Không cần!"
Không màng tới sự phản đối của hắn, đè hắn nằm xuống, vang lên tiếng vải bị xé toạc, dưới háng Nguỵ Vô Tiện chợt lạnh, trong đầu ong lên một tiếng, chút huyết sắc còn sót lại nháy mắt nổi lên, hai má đỏ bừng, thẹn quá hoá giận nói: "Lam Vong Cơ! Ngươi!...!Ta đã nói không cần, để sư tỷ của ta làm!"
Lam Vong Cơ tai điếc không nghe thấy, mặt vô biểu tình nhìn kỹ khu vực quanh vết thương, một lát sau, rút mạnh mũi tên ra.
Nguỵ Vô Tiện đau đến mức ngửa người ra sau, nước mắt trào ra nơi khoé mắt, Lam Vong Cơ thấy hắn cắn chặt răng tới nỗi rung lên lập cập, thầm nghĩ không tốt, nhét ngay một cánh tay vào trong miệng hắn, Nguỵ Vô Tiện chụp lấy cắn liền, dồn dập thở hổn hển, một hồi lâu mới dịu xuống.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn mũi tên một cái, hơi kinh ngạc: "Có móc câu".
"Đồ con rùa khốn nạn, Ôn cẩu đê tiện!" Nguỵ Vô Tiện bật ra mắng vài câu, mới vừa rồi tạm nghỉ, giờ rắc thuốc bột lên miệng vết thương liền đau đến mức cả người hắn rung lên, ôm cánh tay Lam Vong Cơ cắn loạn một hồi, vừa cào vừa cấu.
Để phòng ngừa người bị thương đau quá hắn hư hàm răng hoắc cắn vào lưỡi, thông thường sẽ nhét vào miệng một khối gỗ nhỏ, hồi nãy tình huống nhất thời cấp bách, Lam Vong Cơ không nghĩ nhiều, chỉ xem cánh tay mình như khối gỗ đưa cho Nguỵ Vô Tiện cắn.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng giận y, cũng không khách sáo, nhân tiện xả giận, có tám phần tàn nhẫn thì dùng tới mười phần, ai ngờ Lam Vong Cơ không kêu một tiếng, chỉ im lặng chịu đựng.
Xử lý xong, Lam Vong Cơ đắp chăn mỏng lên người Nguỵ Vô Tiện.
Giang Yếm Ly lách người tới trước, lau mồ hôi trên trán Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện lầm bầm nói: "Sư tỷ ta không cần y...!Lần sau tỷ giúp ta xử lý đi.
Khi ta còn nhỏ không phải tỷ cũng nhìn ta trần truồng rồi sao, có gì đáng để ý đâu? Hơn nữa cả ngày tỷ chăm sóc người bệnh, cũng không thấy để ý đến cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, tại sao đến phiên ta lại e ngại?"
Giang Yếm Ly nói: "Ngươi nha, Lam nhị công tử người ta giúp đỡ, ngươi không những không cám ơn y, ngược lại còn trách cứ".
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện liếc xéo một cái, cố ý nói: "Ta ghét y..."
Lam Vong Cơ rũ mắt không nói gì.
Trong lòng Giang Yếm Ly khó hiểu.
Năm đó từ Vân Thâm Bất Tri Xứ trở về, bị các sư huynh đệ hỏi chuyện đi học, Nguỵ Vô Tiện luôn tỏ vẻ không muốn đề cập đến, thỉnh thoảng nhắc đến Cô Tô Lam nhị công tử, lập tức vẻ mặt phẫn uất, mắng y không phải là người tốt, giống như một ngụm ác khí không có nơi để bày tỏ, các lời mắng nhiếc khác tuôn ra trùng trùng điệp điệp, cực kỳ giận dữ.
Nhưng hỏi hắn nguyên nhân gì, hắn lại ngậm miệng không nói.
Chỉ một mình trốn trong góc tiếp tục mắng nhiếc, tay bẻ đài sen, nhai hạt sen kêu rôm rốp, làm như mỗi một hạt sen đều có gương mặt Lam Vong Cơ, ăn ngấu nghiến như thế hết một rổ đài sen, trong lòng mới thoải mái một chút.
Giang Trừng mắng hắn lãng phí đồ ăn, lại nói, ngươi đã chán ghét Lam Vong Cơ, thì đừng để ý tới y, làm sao mà người khác nói tới y, ngươi lại một hai phải xen vào, tự mình chiến đấu với chính mình, không biết còn tưởng là ngươi bị y bội tình bạc nghĩa, toàn bộ đều là dáng vẻ oán phụ năm xưa.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn Giang Trừng một hồi lâu, gào rống lên một tiếng lao tới, hai người bắt đầu đánh nhau.
Tính tình của Nguỵ Vô Tiện, cãi nhau ầm ĩ với người khác, cũng sẽ không ghi thù qua đêm, hôm sau đã vứt hết ra sau đầu, lại cùng người đó thân thiết cọ cọ dụi dụi.
Giang Yếm Ly chưa từng thấy Nguỵ Vô Tiện đối với ai ghi hận như thế, lại để bụng như thế, thầm nghĩ nhất định là Lam nhị công tử làm chuyện gì quá đáng, bắt nạt đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không nói ra được, cho nên trong lòng cũng không có chút hảo cảm đối với người này.
Nhưng sau khi cùng Lam Vong Cơ chém chết yêu thú ở động Huyền Vũ, thái độ của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ đã xoay chiều thật mạnh, suốt ngày nhắc mãi là người này tốt, còn nói muốn mời y đến Vân Mộng chơi.
Lam nhị công tử này rốt cuộc là người như thế nào, Giang Yếm Ly càng thêm tò mò.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Vong Cơ ở trạm dịch, trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc, một người phẩm mạo song tuyệt, quy phạm đoan chính như thế, làm sao lại có thể làm ra sự tình khiến Nguỵ Vô Tiện vô cùng căm hận được chứ? Mặc dù suốt thời gian chinh chiến, mọi người đều nóng nảy khó nhịn, miệng ngập tràn lời lẽ khó nghe, y vẫn cứ trầm ổn thong thả, tính tình không gấp gáp không lề mề, chỉ khi việc gì liên quan đến Nguỵ Vô Tiện, mới lộ ra vài phần vẻ vội vàng, mà Giang Yếm Ly có thể nhận ra, đây đúng cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Nghĩ đến đây, Giang Yếm Ly dịu dàng nói: "A Tiện, ta có thể nhìn ra được, Lam nhị công tử đối với ngưoi thực sự quan tâm, bất kể trước đây các ngươi có mâu thuẫn gì, cho dù ngươi không thể tha thứ cho y, thì với phần tâm ý này của y, ngươi cũng không nên dễ dàng chà đạp".
Nguỵ Vô Tiện mắc nghẹn, uỷ khuất nói: "Sư tỷ sao người lại giúp y nói lời hay rồi...!Ta mặc kệ, dù sao hắn cũng không thể đụng vào ta, ta chỉ cần sư tỷ...."
Giang Yếm Ly cười nói: "Đây chính là tính tình trẻ con, đã lớn thế nào rồi, không xấu hổ à?"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi nói: "Ta là người bị thương...!Sư tỷ, tỷ biết không, người bị thương, là phải dỗ dành mới khoẻ lên được...!Không ai dỗ, còn bị trách móc, vết thương đó sẽ không bao giờ lành được..."
Giang Yếm Ly khẽ nhéo mặt hắn một cái, nói: "Ngươi đó...!Xem sau này cô nương nào chịu được ngươi, ta thấy em dâu tương lai của ta nha, không giống như được gả cho một phu quân, ngược lại giống như cưới phải một tiểu yêu tinh dính người".
Nguỵ Vô Tiện bực bội nói: "Sư tỷ lại giễu cợt ta!"
Mới nói vài câu, ngoài lều có người mang người bị thương vào kêu to một hồi, gọi tên Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly không đành lòng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, liền thấy Lam Vong Cơ nói với nàng: "Giang cô nương có thể yên tâm, ở đây có ta chăm sóc Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện níu tay Giang Yếm Ly hồi lâu rốt cuộc mới buông ra, đợi Giang Yếm Ly rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không có việc gì, ngươi có thể đi rồi".
Lam Vong Cơ không nói một câu, ngược lại tìm một chỗ, vén vạt áo, bình thản ung dung ngồi xuống.
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc y một cái, không biết khi nào y mới chịu đi, giằng co trong bầu không khí ngưng đọng không nói gì một hồi, cuối cùng trùm chăn lên đầu, chịu đựng thời gian trôi qua.
Nguỵ Vô Tiện mất máu quá nhiều, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, phát hiện quần áo dính máu và mồ hôi của mình không biết được cởi ra khi nào, thay bằng trung y sạch sẽ.
Chăn đắp trên người được tém kỹ