Nguỵ Vô Tiện đứng dậy khỏi mặt đất, nương theo ánh sáng yếu ớt từ miệng vực ở bên trên, cúi người mò mẫm quanh mình một vòng, tìm thấy Trần Tình rồi, phủi phủi bụi đất.
Ngẩng đầu, Lam Vong Cơ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, muốn nói lại thôi.
Đang muốn nói gì đó, lại nghe tiếng lưỡi kiếm sắc bén cắt qua không khí lao tới, Nguỵ Vô Tiện quăng mấy tấm Minh hoả phù ra, trong ánh lửa, trận pháp hắc thiết kiếm quỷ mị như hình với bóng lại bao vây lấy bọn hắn.
Tiếng sáo huỷ diệt ai oán, run rẩy lòng người lại vang lên lần nữa, một lần vang lên chính là hai canh giờ.
Bọn hắn khổ sở chống đỡ, nhưng không ngừng thối lui, đến lúc không còn chỗ để lui nữa.
Phía sau truyền đến tiếng nước nhè nhẹ, nhẹ đến mức như hàng ngàn hàng vạn năm qua chưa từng có chút gợn sóng.
Nguỵ Vô Tiện thật cẩn thận đi dọc ven bờ hồ một lát, cho đến khi vạt áo thấm ướt một mảng, trước người hắn, thân hình Lam Vong Cơ nặng nề, đánh trả lần lượt những mũi kiếm tiến tới gần, rõ ràng đã bị thương trong lúc bị rơi xuống, đang kiệt sức ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, chân Nguỵ Vô Tiện dẫm vào một khoảng không, cả người rơi thẳng vào trong nước, giống như là một cái vực sâu khác, muốn nuốt chửng hắn.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, nơi này rốt cuộc có điểm tận cùng hay không? Hay là cứ xuống mãi tới tận âm tào địa ngục?
Một vài tia sáng rọi lên từ đáy hồ, hắn cạn kiệt đến tia sức lực cuối cùng, ra sức bơi xuống dưới.
Một thanh kiếm toàn thân lộ ra ánh sáng bạc cắm ở giữa hồ.
Âm hổ phù rớt theo hắn vào trong hồ nước, đang rơi trước mắt hắn về phía giữa hồ, thanh kiếm bạc giống như cảm nhận được sự tồn tại của nó, mặt đất rung động rất nhỏ, sáng tối đan xen như những đám mây trôi biến đổi kỳ ảo.
Cho đến khi rốt cuộc không nín thở nổi nữa, Nguỵ Vô Tiện vớt lấy Âm hổ phù, bơi lên mặt hồ.
Ở phía sau hắn, Lam Vong Cơ cũng bơi lại đây, bị sặc hai lần trong lúc trôi nổi giữa ánh nước mờ mịt, đứt quãng nói: "Thiết kiếm không đuổi theo...!chúng không dám tiếp cận cái hồ này..."
Những chuyện tiếp theo Nguỵ Vô Tiện đều không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ là hai người bọn hắn đi sang bờ hồ bên kia, Lam Vong Cơ đỡ hắn vào trong một cái động bí ẩn, hắn yếu ớt run rẩy từng đợt, cả người rét run, trước mắt một đám bóng ma nửa mờ nửa tỏ không rõ ràng.
Cho đến khi ánh lửa ấm áp sáng lên, mơ mơ màng cảm giác quần áo ướt đẫm trên người được cởi ra, một cổ linh lực dịu dàng chậm rãi rót vào cơ thể, không lâu sau, chìm vào giấc ngủ say.
***
Trong mộng, hắn chậm rãi đi tới, dường như trên đường về nhà.
Làn gió mát của hồ sen mang theo một loạt những tiếng nói thì thầm oanh oanh yến yến, Liên Hoa Ổ gần ngay trước mắt, hắn càng lúc càng tới gần hơn, hai chân lại giống như đổ chì bước càng lúc càng nặng.
Trong lòng hắn nghi hoặc, trong lúc ngu nga ngu ngơ nghiêng người quay đầu.
Bóng đen lắc lư đứng phía sau hắn, như yêu lại không phải yêu, như ma lại không phải ma, hình dáng như tà linh, lại giống như thần phật, đứng yên đầy trời, không nói không rằng, không lo không oán, chỉ im lặng nhìn hắn.
Cái gì....
Hắn vấp ngã hai bước, xoay người nhấc chân chạy ngay, cho đến khi cánh cửa có hình hoa sen chín cánh trước mắt đột ngột mở toang dưới chân hắn, hắn chạy qua hành lang ngập nước mờ mờ bóng hoa sen, rồi xuyên qua tấm bình phong khắc hoa có làn khói tím biến ảo ở giữa sảnh, vượt qua hầm rượu thơm nồng, bay tới phòng bếp thơm mùi canh sườn hầm củ sen, đi vào giáo trường trống trải mênh mông.
Còn chưa bước vào, một dòng nước cạn uốn lượn dưới chân hắn, nhưng không phải dòng thuỷ triều dâng lên trong hồ vào lúc bình minh và hoàng hôn, cũng không phải rượu hương sen bị đá đổ trong lúc cười đùa, mà như là dòng máu đặc quánh cô đọng thành màu đỏ sậm, hắn kêu lên một tiếng, vọt vào.
Cụt tay cụt chân, thi thể ngổn ngang, như những con rối gỗ đứt dây bị ném đi lung tung, hắn từng bước khuỵu gối ngã nhào xuống đất, từng gương mặt mơ hồ, hắn ra sức dụi mắt, nhưng bất kể làm thế nào cũng không nhìn rõ được.
Tất cả mọi thứ tan rã trước mắt.
Khoan đã...
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ có quỷ thần ngập trời ở phía sau, cười như không cười, khóc như không khóc, rũ mắt im lặng nhìn, hắn phất tay áo muốn đẩy lùi bọn chúng, nhưng chỉ chạy vài bước, thì hai chân lơ lửng, ngã xuống vực sâu.
Loạn Tán Cương, bia mộ sừng sững, nghiêng ngả trong sương mù, oán khí khắp nơi, tiếng cười tiếng khóc thê lương vang lên bên tai, như băng nứt uống máu, lạnh lẽo âm u đến cực điểm.
Hắn hoảng sợ bỏ chạy, chạy vào động Phục Ma, trong bóng tối của vách đá dựng lên từng đạo trận pháp, giấy vàng chu sa, kết nối thành từng dãy lá cờ nhỏ như tàng địa kinh treo ngang.
Trần Tình chậm rãi nổi nhạc lên, nức nở rên rỉ, yêu ma quỷ quái, bò sát đất mà đến, chồng chất vây quanh phía trước phía sau người hắn.
Đừng tới đây....
Hắn té ra đất, hai chân đạp điên cuồng, không di chuyển về phía sau được.
Trộm được chút không gian để thở dốc, quỷ mị trước mắt lại không tấn công hắn, mà biến thành bóng người trần truồng quấn quýt, mây mưa giao hoan, lộ liễu triền miên.
Bóng người có nam có nữ, muôn vàn tư thế, đủ loại tình triều.
Đây là cái gì...
Ngay khi hắn xem đến mức cả người nóng bừng lên, thì một bóng người kéo hắn vào trong lòng ngực, dịu dàng hôn lên bờ môi của hắn, hắn chỉ giãy giụa một chút, rồi không giữ được nữa.
Đối phương cạy mở khớp hàm của hắn, quấn lấy cái lưỡi của hắn, tuỳ ý mút vào.
Ô...
Hít thở khó khăn.
Một bàn tay mò vào bên trong quần áo của hắn, tuỳ ý vuốt ve, lại nhẹ nhàng véo hai viên thịt nhỏ nổi lên trước ngực.
Kỳ quái, thế nhưng là có chút thoải mái...
Người nọ khinh bạc hắn một hồi, đợi đến khi cả người hắn mềm mại, không muốn phản kháng nữa, liền thuận thế đè hắn nằm ra đất.
Sao lại...
Hai ba động tác xé bỏ quần hắn, tách hai chân hắn ra, một cây dương v*t khổng lồ chọc vào chỗ giữa khe mông, hắn hít sâu một hơi, bị ép phải nuốt vào toàn bộ.
Chậm một chút....
Cự vật chậm rãi thọc vào rút ra ở trong cơ thể, chỉ một lát, cả người liền tê dại, thở hổn hển đến