Hai năm trước, Mộ Khê Sơn, trong động Đồ Lục Huyền Vũ.
Nguỵ Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ lên trên bờ, tìm mấy cây nhánh cây khô thon dài, cố định vết thương trên đùi y, lại hỏi: "Ngươi có mảnh vải hay dây thừng gì đó không?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái nhìn thấy mạt ngạch trên đầu y, đang định tháo xuống.
Lam Vong Cơ không màng đau đớn, thụt lùi về phía sau, quát khẽ: "Làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác, đáy mắt hiện ra một tia uỷ khuất, thấp giọng nói: "Ta đang định giúp ngươi cố định lại vết thương thôi, ngươi kích động cái gì...!Được được, ta không chạm vào ngươi, cũng không chạm vào mạt ngạch của ngươi là được chứ gì".
Dứt lời, xé lớp áo trung y còn sạch sẽ của mình, xé ra một mảnh vải, thật cẩn thận băng bó vết thương cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.
Móc từ trong ngực áo ra một chiếc túi thơm, nhặt ra một ít thảo dược cầm máu, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận xoa nát trong tay, rồi đắp lên miệng vết thương của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thu cái chân bị thương vào trong lòng, trầm giọng nói: "Để ta tự làm".
Đưa tay lấy một ít trong lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện, "Phần còn lại ngươi dùng".
Nguỵ Vô Tiện không nói tiếng nào, sau một hồi lâu im lặng, đập mạnh phần thảo dược trong tay lên vết thương trên chân Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, thở hổn hển vì đau: "Ngươi làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện một bộ ra vẻ làm như không có chuyện gì, lại tỉ mỉ dàn đều thảo dược ra cho y.
Đang lúc âm thầm đắc ý, thì ngực truyền tới một cơn đau điếng, giống như là trả thù, Lam Vong Cơ thẳng tay, vỗ thảo dược trong tay mình lên ngực Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đau đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh, cả người ngã ra sau, "Đau đau đau đau đau!!!!! Lam Trạm, ngươi với ta có thù oán phải không?!!!!"
Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu, thờ ơ nói một câu: "Đừng khách sáo".
Từ sau khi tạm biệt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, y và Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc chưa nói quá một câu.
Ở Hội Thanh Đàm do Ôn thị tổ chức, Nguỵ Vô Tiện thấy y, cũng không để ý đến.
Lúc thử cung cho cuộc thi bắn tên, Lam Vong Cơ ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng đi đến bên cạnh hắn, gọi tên hắn, hắn mắt điếc tai ngơ.
Chỉ kéo dây cung vang lên ầm ầm, rõ ràng chỉ là bắn thử, lại dùng hết sức lực bắn trúng hồng tâm, mũi tên xuyên hẳn qua tấm bia, giống như nhìn thấy gương mặt Lam Vong Cơ trên tấm bia.
Lúc ở trong khu vực thi đấu, đổi lại là hắn giống như âm hồn bám sát phía sau Lam Vong Cơ, không nói một tiếng, mỗi khi Lam Vong Cơ đã nhắm chuẩn mục tiêu, lưu loát đặt tên lên cung, thì lần nào cũng nhanh tay hơn Lam Vong Cơ một chút, cố ý bắn trúng tất cả mục tiêu trước y.
Mới đầu, Lam Vong Cơ không nói gì, không phiền hà cũng không bực tức, tuỳ ý hắn làm bậy, dịu ngoan đến mức những người bên cạnh phải trợn mắt há mồm, còn Giang Trừng thì dùng ánh mắt cổ quái quét qua quét lại giữa hai người bọn hắn, nhịn xuống không nói gì, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện được một tấc lại muốn tiến một thước, mới vừa rồi tuy nói là cố tình giành trước, nhưng tốt xấu vẫn là quang minh chính đại tranh giành mục tiêu, nói là cạnh tranh công bằng cũng không quá, đến lúc sau, lại không tích cực bắn mục tiêu nữa, thay vào đó cắn chặt Lam Vong Cơ không buông, lần lượt bắn rơi tất cả những mũi tên y bắn lên không trung, còn chính xác không chút sai sót bắn thẳng vào thân mũi tên của y.
Thân tên gãy phựt, rơi thẳng xuống mặt đất.
Lam Vong Cơ im lặng cất cung, xoay người lại gọi Nguỵ Vô Tiện, định nói gì đó với hắn, Nguỵ Vô Tiện lại lập tức chắp tay sau lưng, tiếng huýt sáo đắc ý phơi phới trượt qua đáy lưỡi, ôm lấy sư huynh đệ bên cạnh, nói nói cười cười, cố tình như mắt không thấy, tai không nghe.
Đợi đến khi Lam Vong Cơ tránh ra, muốn tìm một nơi yên tĩnh một mình săn bắn, Nguỵ Vô Tiện lại hăng hái đi theo, giở lại trò cũ, bắn rơi tất cả những mũi tên của Lam Vong Cơ.
Cứ thế lặp lại mấy lần, Lam Vong Cơ lặng lẽ nén giận, cuối cùng không nói một tiếng rời khỏi khu vực thi đấu.
Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng lưng với vạt áo phấp phới của y, dậm mạnh chân, sau đó ném cung xuống đất, rắc một tiếng, gãy làm hai đoạn.
Nghe tiếng, bóng người Lam Vong Cơ hơi khựng lại, quay lại nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện hung hăng trừng mắt liếc y một cái, chạy đi mất.
Trên đường đi đến Mộ Khê Sơn, hai người đều mang một bụng tức không giải thích được, giận dỗi lẫn nhau, không thèm nhìn nhau.
Cho đến vừa rồi, hai người mới lại nói chuyện với nhau.
Bị Lam Vong Cơ kích thích một cú như vậy, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc bùng nổ, ôm ngực, nổi giận nói: "Tại sao ngươi ghét ta như vậy?!"
Lam Vong Cơ nghe vậy ngẩn người ra, ngước mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, sau một lúc lâu mới rặn ra được một chữ: "Ta....!"
Nguỵ Vô Tiện càng nghĩ càng giận, ngực phập phồng một trận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Vong Cơ, ngại thương thế của y nên không thể động vào y, nhưng ánh mắt kia, rõ ràng là hận không thể từ xa đánh y một trận.
Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn hắn, không biết có phải do ảo giác hay không, mà đáy mắt Nguỵ Vô Tiện dường như có chút nước mắt.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên nhấc lên, ngay sau đó nặng nề rơi xuống, y biết hắn ám chỉ chuyện gì.
Nhưng y làm như không hiểu rõ câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện, hỏi ngược lại: "Ta ghét ngươi sao?"
Lúc này đến phiên Nguỵ Vô Tiện không hiểu: "Ngươi?...!Ngươi không ghét ta, vậy tại sao lúc trước...!phải làm chuyện như thế với ta?!"
Sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên trắng bệch, trong mắt là một tia