Lam Vong Cơ một đêm không ngủ.
Y ngồi trong bóng tối một hồi lâu, nhắm mắt, che tai, đóng cửa năm giác quan, loại bỏ hết mọi suy nghĩ.
Cho đến khi sự tĩnh mịch che trời lấp đất ập tới, đập mạnh tới mức toàn thân toàn tâm y rung động không thôi, đập mạnh tới mức mọi giác quan và cảm xúc của y mở ra trở lại, trần trụi phơi bày trong bóng đêm bàng bạc.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của y rõ ràng đến đáng sợ, hắn nói gì, làm gì, nói thế nào, làm ra sao, giống như một tấm gương đồng sáng loáng quá mức, lắc lư qua lại trước mắt, ép buộc y, phải nhìn cho kỹ, cho rõ ràng.
Y đột nhiên bật dậy khỏi giường, vịn vào khung cửa sổ mà Nguỵ Vô Tiện đã nhảy ra, gấp gáp nhìn ra khắp xung quanh, ngoài cửa sổ núi rừng yên tĩnh như vậy, không có chút âm thanh bóng dáng nào còn sót lại.
Y lại đẩy cửa phòng Nguỵ Vô Tiện ra, xốc tấm chăn trên giường lên, không có ở đó.
Lục tung khắp nơi tìm kiếm một trận, làm như một đại nam nhân có thể giấu được trong chiếc tủ quần áo nhỏ xíu kia.
Y lần lượt mở ra từng cánh cửa có thể mở được, trong lòng tràn ngập mong đợi, sau một cánh cửa nào đó, Nguỵ Vô Tiện sẽ làm mặt quỷ nhảy ra, nói cho y biết tất cả đều là đùa giỡn, hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh y thật đàng hoàng.
Nhưng mà, không có, ở đâu cũng không tìm thấy.
Đồ đạc của Nguỵ Vô Tiện đều còn ở đó, một chiếc túi khoả linh nang chứa các lá bùa linh tinh, mấy thứ đồ nho nhỏ lộn xộn do hắn tự chế, Âm hổ phù bình yên vô sự nằm bên trong, một túi càn khôn chứa quần áo giày vớ, Trần Tình, một túi tiền kêu leng keng, ít tiền đến đáng thương.
Thậm chí áo khoác ngoài hắn cởi ra, lúc này vẫn còn vắt lung tung trên tấm bình phong, vớ và giày tuỳ ý vứt ở chân giường.
Hắn chỉ mặc trung y, để chân trần chạy đi.
Lam Vong Cơ ngồi bên giường chờ.
Hắn sẽ trở về lấy, hắn chẳng mang theo thứ gì trên người.
Một canh giờ trôi qua, Lam Vong Cơ bắt đầu lo lắng.
Y sửa sang giường đệm của hắn lại cho gọn gàng, chăn xếp ngay ngắn.
Nhấc gối đầu lên, một sợi dây cột tóc màu đỏ quấn quanh ngón tay, trái tim của y chợt thắt lại một chút, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu.
Sẽ không, lần này sẽ không, lần này, hắn sẽ trở về.
Y đem sợi dây cột tóc cất kỹ trong ngực áo, nơi gần sát trái tim y nhất.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, y nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chăm chú lên trần nhà, làm như trần nhà hôm nay có dáng vẻ kỳ lạ quái dị nào đó.
"Ta đối với...!Nguỵ Vô Tiện, đối với ngươi mà nói, rốt cuộc là người thế nào?"
........
"....! Nguỵ Vô Tiện và Hàm Quang Quân ngươi hình như cũng không tốt lắm.
Tại sao ngươi lại nóng lòng muốn báo thù cho hắn như thế?....!Ngươi, để ý hắn như vậy sao?"
........
"Hàm Quang Quân, ngươi làm sao vậy, tối hôm qua chúng ta ôm nhau một cục nằm trên bãi cỏ này, ngươi nằm mơ kêu tên của ta...."
........
"Hàm Quang Quân, nhìn bộ dạng khẩn trương này của ngươi...!Vậy đi, ngươi kêu ta một tiếng ca ca, ta sẽ tha cho kiếm của ngươi, bằng không thì...."
........
"Ô ô đau quá à...!Hàm Quang Quân ngươi giận cái gì chứ, chuyện này cũng giận, ta chẳng qua cảm thấy đẹp nên mới nhìn nhiều hơn một chút, đều là nam tử, thưởng thức ngưỡng mộ thân hình của ngươi không được sao, đây là ánh mắt thưởng thức, thưởng thức á! Chứ không phải ánh mắt dâm dục gì cả.
Ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng...!Lại nói, ngươi cũng đã nhìn qua ta rồi..."
........
Nguỵ Anh.....
Ngươi rốt cuộc.....
Lam Vong Cơ giơ một bàn tay lên không trung, phí công túm lấy không khí một hồi.
Y nhìn lòng bàn tay trống rỗng, làm như có thứ gì đó trong suốt không thể nắm bắt được, lặng lẽ thoát qua kẽ tay.
Không biết từ lúc nào, trời đã sáng.
***
Lam Tư Truy kinh ngạc nhìn cửa phòng Lam Vong Cơ mở toang, đồ đạc đều ở đó, mà người không thấy đâu.
Đi sang phòng Nguỵ Vô Tiện bên cạnh, cánh cửa khép hở, cậu gõ hai tiếng, nghe tiếng nói quen thuộc trả lời.
Lam Vong Cơ đang tỉ mỉ xếp quần áo của Nguỵ Vô Tiện, sau đó thu dọn các thứ rơi vãi, trên bàn, dưới đất, từng thứ từng thứ cất vào túi khoả linh nang và túi càn khôn của Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng cẩn thận nhét hai túi to này vào trong ngực áo, lại một lần nữa xác nhận, xem đã cất kỹ chưa, nhỡ rơi ra thì sao.
Lam Tư Truy liếc nhìn qua đã thấy không đúng, hỏi dò: "Mạc tiền bối...!đi rồi?"
Lam Vong Cơ hơi khựng lại.
Lam Tư Truy nhìn thấy vẻ mặt của y, hoảng sợ, vội nói: "Đồ đạc của hắn đều còn ở đây, chắc hẳn là sẽ trở về đúng không?"
Lam Vong Cơ gật đầu, cuối cùng, lại nói một tiếng, "Ừm"
Lam Tư Truy lại hỏi: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Lam Vong Cơ nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Nghĩa Thành".
***
Một ngày trước, ở trong nhà phú thương, Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay, quơ quơ trước mặt nam nhân tinh thần hoảng hốt còn chưa ổn định, "Đây là mấy ngón?"
Phú thương vẻ mặt mờ mịt nói: "Một á"
Nguỵ Vô Tiện cầm lấy một quả táo ở trên bàn, cắn một miếng, nói: "Rất tốt rất tốt, thần chí ngươi vẫn còn".
Lam Cảnh Nghi bất mãn nói: "Chúng ta mới vừa rồi đã kiểm tra cho y cẩn thận, xác nhận là đã không còn đáng ngại".
Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: "Ai biết được, nghe ngươi kể xong ngọn nguồn những món đồ quý giá trong bộ sưu tập kia, nói không tốt lại doạ cho người ta phát ngốc".
Quản gia ở bên cạnh vẫn còn dư chấn khom người nói: "Một phen trải nghiệm mà ngài mới vừa kể thật sự là thăng trầm chìm nổi, vô cùng mạo hiểm nha".
Lông mày nhướng lên, trên mặt ba phần nịnh nọt, chậm rãi nói: "Lần này thật là cám ơn các vị tiên sư, tánh mạng của lão gia nhà ta mới có thể bảo toàn.
Không ngờ trong bộ sưu tập lão gia cất giữ lại là có thứ ghê gớm như thế, an toàn là trên hết, có thể mời tiên sư xem qua một lượt các món đồ cất giữ khác được không, để chắc chắn nhà cửa được an toàn không lo lắng á".
Mấy lời nói này được nói ra một cách vô cùng cẩn thận, nhưng cũng có nghĩa là, không dấu vết đề cập đến sự việc cho phép nhóm người bọn hắn đi vào trong căn phòng chứa đồ bí mật, càng là âm thầm nhấn mạnh đến sự cần thiết của hành động này, lại ở trước mặt chủ nhân đề nghị bọn hắn một lần nữa xem xét các món đồ được cất giữ khác, lý do cực kỳ kín kẽ, nếu được chủ nhân cho phép, vậy tức là ngầm đồng ý với hành động tiết lộ căn phòng chứa đồ bí mật trước đây của quản gia, sau này cũng không dễ lật lọng trách tội ông ta.
Phú thương chỉ suy nghĩ một lát, rồi liên tục đồng ý, "Lại làm phiền tiên sư lần nữa".
Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, mỉm cười nói: "Nói rất hay nói rất hay.
Chỉ là..."
Thấy hắn muốn nói lại thôi, phú thương tò mò nói: "Chỉ là thế nào?"
Bên này, nhóm người Cô Tô Lam thị, đoan đoan chính chính ngồi nghe, khép tay áo lại, mặt mày yên lặng, bên kia, Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống bên bàn trà, cả người ngả sang một bên, cánh tay còn thuận thế gác lên người phú thương, cố tình