Lam Vong Cơ giờ mới biết, lúc này bọn hắn thế mà lại đang ở trong Thẩm trạch.
Nguỵ Vô Tiện sau khi tìm hiểu câu chuyện quan tài trẻ con và đứa bé sống lại ở cửa hàng đồ cổ tại Nghĩa Thành, hôm nay tình cờ đi vào Thẩm trạch tiếp tục tìm kiếm manh mối, đang đi dạo, thì trùng hợp bị đứa bé gái bám vào cây ngô đồng nhảy qua đầu tường rơi trúng.
Đang phiền não không biết phải giải thích tình huống quỷ dị trước mắt như thế nào, thì phản ứng của Thẩm Mạc lại khiến mọi người lắp bắp kinh hãi.
"A Tước?"
Kể từ lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Thẩm Mạc, vị Thẩm tiểu thư bề ngoài là bà lão 60 tuổi, nội tâm không biết là bao nhiêu tuổi này, vẫn luôn dùng thái độ lạnh lùng và xa cách đối với người khác, cho dù trước mặt người thân của mình, cũng chưa từng biểu lộ mấy phần cảm xúc gần gũi.
Nhưng mà lúc này, vẻ mặt của nàng lại cực kỳ dịu dàng, ánh mắt bộc lộ vẻ mong đợi và phấn khích ra ngoài, còn chưa kịp chờ bé gái bị gọi là "A Tước" có phản ứng gì, nàng đã loạng choạng bước tới đón lấy, ôm chặt cô bé đó vào trong lòng.
A Tước ngơ ngác để cho nàng ôm một lúc lâu, khi hai người tách ra, cô bé tò mò chọc chọc vào gương mặt Thẩm Mạc, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra người trước mắt.
Thẩm Mạc làm như cũng không để ý, chỉ là hết lần này đến lần khác vuốt ve khuôn mặt a Tước, sau đó còn chải lại mái tóc rối bù của của cô bé, cuối cùng, đặt một nụ hôn lên vầng trán nho nhỏ của cô bé.
Nguỵ Vô Tiện quan sát một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Thẩm tiểu thư, a Tước là con gái của ngươi sao?"
Thẩm Mạc chưa lấy chồng, về tình về lý đều không nên đường đột hỏi như thế, nhưng căn cứ vào những lời đồn đãi linh tinh trong nhà, vị Thẩm tiểu thư này hình như từng có một tình nhân, vị tình nhân này còn là thủ lĩnh một nhóm thổ phỉ, như vậy nếu a Tước thật sự là kết quả mang thai ngoài ý muốn sau khi nàng lén lút yêu đương, sau đó trộm sinh ra con gái, thì mọi việc được giải thích rõ ràng.
Thẩm Mạc đầy ẩn ý liếc nhìn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện một cái, muốn nói lại thôi, "A Tước không phải là con gái của ta..."
Dường như lời nói cũng không thể biểu đạt được suy nghĩ trong lòng nàng, Thẩm Mạc dụi dụi vào gương mặt a Tước, sau đó, đặt một nụ hôn, lên đôi môi cô bé.
Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi vào hai mắt mình, trao đổi ánh mắt với Lam Vong Cơ.
"A Tước là người yêu của ta..."
Nguỵ Vô Tiện vốn không phải là người bị ràng buộc bởi lễ giáo phong tục, nhưng dù vậy, hình ảnh kinh thế hãi tục trước mắt này vẫn khiến hắn cảm thấy rùng mình một trận, không khỏi liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, với tính tình của y, gặp việc bại hoại luân lý cỡ này, cho dù thế nào hẳn là cũng sẽ khó tiếp thu hơn hắn chứ nhỉ?
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Lam Vong Cơ làm như đang suy nghĩ điều gì đó, cứ đánh giá tới lui nhiều lần hai người kia, trên mặt vẫn chưa thấy vẻ phản cảm gì rõ rệt.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, tim đập như trống, Lam Trạm này, từ khi nào lại khoan dung đối với loại chuyện này như thế? Chẳng lẽ là mặt người dạ thú, âm thầm che giấu đam mê kỳ quái nào đó?
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt, Lam Vong Cơ quét mắt qua nhìn một cái, giật mình, rõ ràng bị vẻ mặt khó miêu tả của Nguỵ Vô Tiện làm cho phân tâm.
Trong lúc hai người đang trong tình trạng vi diệu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Thẩm Mạc chậm rãi mở miệng: "Các ngươi chắc là hiểu lầm.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản.
A Tước nàng ấy, khi cùng ta gặp gỡ ba năm trước đây, cũng không phải là như thế này".
Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, thầm nghĩ, hôm đó ta vừa chọc cô bé một chút, là gần như muốn cắn rớt cánh tay của ta, ba năm trước đây đoán chừng chỉ là em bé, cắn người chắc chắn là không tàn nhẫn như bây giờ, chẳng lẽ lợi dụng lúc còn nhỏ, hôn hôn sờ sờ cũng không biết phản kháng, liền trộm mang về nhà?
Khi giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ vang lên, hắn mới biết là mình lại nghĩ sai một lần nữa.
"Hay là, tuổi của a Tước cứ luôn nhỏ đi?"
Nguỵ Vô Tiện không thể tin được nói: "Tuổi...!nhỏ đi?!"
Thẩm Mạc gật gật đầu, "Mấy năm nay ta vẫn luôn suy nghĩ, có phải lời nguyền rủa trên người của ta truyền sang người nàng ấy hay không, ta thì ngày một già đi, còn nàng ấy thì càng ngày càng trẻ lại, cho đến một ngày, nàng ấy rốt cuộc không nhớ được ta là ai..."
***
Vào một buổi tối ba năm trước, Thẩm Mạc đang đọc sách dưới đèn.
Chợt bên ngoài sân vang lên mấy tiếng thét chói tai, nàng buông sách xuống, đẩy cửa ra nhìn xung quanh, lại nhìn thấy dưới ánh trăng, vài bóng đen lướt qua trên mái ngói.
Nàng im lặng lùi về sau một bước, đóng cửa lại, dùng một cái ghế nặng chèn ngay cửa.
Thổi tắt đèn, mở hé cửa sổ ra một chút, lén lút thăm dò bên ngoài.
Mấy bóng đen đó chạy vào mấy phòng đối diện, một loạt tiếng động rầm rầm vang lên, tiếng nồi rớt chén bể, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người khóc nức nở, sau một lát, bóng đen đẩy cửa ra, trên lưng là một bao tải to căng phồng, ánh mắt đảo qua phía bên này.
Thẩm Mạc sợ tới mức cuộn người sát mặt đất, không dám thăm dò nữa, trái tim đập thình thịch một trận, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài sân.
Tiếng bước chân còn chưa lọt vào tai, đã nghe thấy một giọng nói to quen thuộc: "Con nha đầu chết tiệt này, còn vội vàng đưa cho tiểu thư nhà ngươi thứ gì? Ta xem thử? Xì, chất vải này thực sự chẳng ra gì...!Được, được, ngươi cứ đưa đi, dù sao căn bệnh quái lạ đó của nó, đời này cũng đừng hòng ra khỏi phòng, có mặc cái gì trong phòng mình cũng không làm chướng mắt người khác...!Ngươi trừng cái gì? Dựa vào ngươi mà cũng dám trừng ta? Ngươi có biết thân phận của mình là gì không? Cái thứ gì...."
Giọng nói này làm sao nàng không nhận ra, chính là người thiếp mà Thẩm lão gia nạp vào nhiều năm trước, Dung thị, còn con bé mà bà ta đang vênh váo tự đắc mắng chửi kia, chính là nha hoàn Tiểu Thanh của nàng.
Trái tim Thẩm Mạc treo lên, một trận mắng mỏ vừa xong, tiếng khóc thút thít khe khẽ của Tiểu Thanh bị một tiếng thét thảm thiết chói tai lấn át đi.
Vài câu run rẩy xin tha của Dung thị truyền đến, tiếp theo đó, vang lên tiếng cười của mấy nam nhân.
Nghe thấy thế Thẩm Mạc ớn lạnh trong lòng.
"Các ngài, xin thương xót, trang sức đồ đạc trong phòng các ngươi cứ, cứ lấy đi! Nhưng, nhưng để cho ta một con đường sống..."
Dung thị bởi vì bề ngoài có vài phần nhan sắc, rất được Thẩm lão gia yêu thích, lúc trẻ lại sinh được một đứa con trai, địa vị trong phủ như mặt trời ban trưa, thậm chí vượt qua chính thất Thẩm phu nhân, bình thường nhìn Thẩm Mạc rất không thuận mắt, viện đủ lý do khác nhau để nhiều lần chèn ép nàng.
Nghe những lời xin tha này của bà ta, Thẩm Mạc liền biết đám trộm cướp này nổi lên tâm tư đối với bà ta.
Tiểu Thanh là thị tỳ bên người Thẩm Mạc, chưa quá mười tuổi, trông nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn giống như một đứa bé trai, đoán là không thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Thẩm Mạc nơm nớp lo sợ co người thành một cục, chỉ mong đám trộm cướp này lúc nãy không chú ý đến ánh đèn trong phòng nàng, ngàn vạn lần đừng đi về phía bên này.
Nghe mấy lời xin tha, tiếng nam nhân cười càng nhiều hơn, Dung thị lui lại mấy bước, bỗng nhiên chỉ một ngón tay, la to lên: "Thẩm đại tiểu thư ở trong căn phòng này, các ngài phải nhìn thấy nàng ấy, lớn lên chim sa cá lặn, nhan sắc tựa thiên tiên đó!"
Thẩm Mạc cứng đờ cả người, toàn thân như rớt vào hầm băng.
Nàng sợ tới mức không thể nhúc nhích, trong