Lam Vong Cơ bước vội xuyên qua bóng hoa, mí mắt bất an giựt giựt.
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đi đâu? Hay là Nguỵ Anh giả nói với hắn cái gì, cho nên cứ luôn trốn tránh mình?
Y càng phiền não, càng không phân biệt được thứ gì, sắc hoa rực rỡ khắp trời đất, hoàn toàn quấn lấy khoá y vào trong.
Răng rắc.
Tiếng cành cây bị giẫm vang lên giòn giã, không nhanh không chậm, như là có ai đó nhàn nhã bước đi.
Theo tiếng bước chân đi tới một đoạn, giữa những cành hoa lá rung rinh, một chút màu trắng đáng chú ý đâm xuyên vào mi mắt, ngay sau đó đối diện với một đôi mắt nhạt màu lạnh giá.
Đó là ---
Một Lam Vong Cơ khác.
Bàn tay siết chặt của Lam Vong Cơ đột nhiên thả lỏng, Tị Trần suýt chút nữa trượt ra khỏi tay hắn.
Đối diện, "Lam Trạm" cũng thoáng kinh ngạc, ánh mắt như làn gió lạnh khẽ lướt qua trên người y.
Tâm trạng Lam Vong Cơ lại không bình tĩnh như ảo ảnh của y, quả thực có thể nói là một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng.
Ảo ảnh này, hiển nhiên chỉ có thể do Nguỵ Vô Tiện triệu hoán.
Nếu thực sự như lời Thông Lung nói, phản ứng của mảnh rừng hoa mận này chính là khát vọng sâu thẳm bên trong nội tâm con người, vậy không phải có nghĩa là, người mà Nguỵ Vô Tiện khát vọng, chính là...!Lam Vong Cơ y sao?
Lồng ngực giống như bị tan chảy bởi vài giọt mật đậm đặc, một cảm giác ấm áp đột ngột bao trùm lấy y.
Nguỵ Anh....
Lam Vong Cơ thất thần một lúc, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt càng thêm không rõ ràng, trái tim lại bắt đầu khẩn trương lên.
Y gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện.
Nếu tất cả những điều này là sự thật...
Nếu trong lòng Nguỵ Vô Tiện đối với mình...
Còn chưa kịp cho y suy nghĩ, một hình bóng quen thuộc đã xuất hiện.
"Hả? Ủa ủa?? Làm thế nào có hai người?"
Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, thấy rõ ràng, vẫn cứ là hai người, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta hiểu rồi! Lần này đến phiên các ngươi đúng không! Rừng hoa này cũng thật là thú vị...!Là muốn để ta đoán một chút, ai mới là Lam Trạm chân chính đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa lòng bàn tay, đi vòng quanh bọn họ vài vòng, làm như sốt ruột muốn bắt đầu rồi.
Hai Lam Vong Cơ giữ im lặng, hiển nhiên là bó tay với cơn hào hứng thích vui chơi của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đứng giữa hai người, hắng hắng giọng, nghiêm trang nói: "Hai vị Lam nhị công tử, các câu hỏi sau đây, các ngươi cần phải trả lời đúng sự thật, chuyện này khá quan trọng, câu trả lời của các ngươi liên quan đến...!ừm, cũng không liên quan đến cái gì...!khụ khụ, tóm lại, gia quy Lam thị, không thể nói dối".
Hai Lam Vong Cơ thoáng nghiêm túc lên vài phần, mặc dù không kể tới gia quy Lam thị, hiện giờ bọn họ rõ ràng là cần lấy được sự tin tưởng của Nguỵ Vô Tiện, đúng như lời Nguỵ Vô Tiện nói, chuyện này liên quan đến...!Ừm, cũng không liên quan đến việc gì quan trọng.
Dù vậy, cả hai Lam Vong Cơ vẫn trao nhau một ánh mắt địch ý vi diệu.
Nguỵ Vô Tiện hưng phấn xoa tay, nói: "Hỏi phải trả lời nhanh, không cho phép suy nghĩ! Các thí sinh Lam Trạm, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Lam Trạm: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Câu hỏi thứ nhất, giả thiết ta và các ngươi đánh nhau, ai sẽ thắng?"
Lam Trạm: "Ta".
Lam Vong Cơ: "Ta".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Xét đến hai thí sinh lần đầu trả lời câu hỏi, bổn giám khảo đại phát từ bi, cho các ngươi một cơ hội sửa đáp án lại cho đúng".
"......."
Nguỵ Vô Tiện ho nhẹ một tiếng: "Nhắc nhở hữu nghị, ta có Trần Tình và Âm hổ phù trong tay".
"......."
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay: "Ta còn có Ôn Ninh".
"......."
Nguỵ Vô Tiện nghiến răng: "Phía sau Ôn Ninh còn có một đám tiểu bằng hữu tẩu thi mới ra lò".
"......."
Nguỵ Vô Tiện chịu hết nổi, trong lòng bất bình lấy Trần Tình ra nhịp nhịp gõ gõ ở trong tay một trận, thờ ơ hất cằm về phía hai người, liếc nhìn một hồi, nghiêm túc nói: "Thử hỏi, lúc Xạ Nhật Chi Chinh, là ai thổi sáo, dễ như trở bàn tay, đánh bại Ôn Cẩu trên chiến trường? Rồi lại là ai hiệu lệnh cho quỷ binh quỷ tướng, lao vào trận địa của địch, chiếm được quan ải Ôn thị đã lâu không đánh hạ được?"
Từ khi thay đổi sang thân hình này của Mạc Huyền Vũ, Nguỵ Vô Tiện luôn canh cánh trong lòng việc thân thủ của mình không còn được như ngày xưa, cộng thêm mới hồi nãy cùng Nguỵ Anh giả nói chuyện, càng khơi gợi trái tim căm phẫn bất bình của hắn lên, nghĩ thầm một Di Lăng Lão Tổ, tổ sư ma đạo tung hoành quỷ đạo như ta, hiện giờ trong một thân thể mong manh yếu đuối thế này, đấu tay đôi là thấy đánh không lại Lam Trạm rồi, nhưng đánh nhau chú ý đến sức mạnh toàn diện, ai nói nhất định phải xáp lá cà.
Chỉ là, miễn không đánh bằng đao thật kiếm thật, về mặt lý thuyết bất kể thế nào cũng phải tìm ra một cách nói, để lấy uy.
"...!Câu trả lời yêu cầu nói có sách mách có chứng, lấy lý lẽ thuyết phục người khác, các ngươi nói xem, dựa vào cái gì để đánh thắng ta? Trước tiên phải nói rõ, không kể xáp lá cà, cái đó không tính.
Hai bên đối chiến chú ý đến công bằng, chính trực, không được dùng các mánh khoé như ở gần đánh lén, ở xa bắn trộm.
Trần Tình trong tay, ta có tẩu thi, quang minh chính đại, các ngươi dựa vào cái gì có thể thắng ta?"
Lam Trạm và Lam Vong Cơ yên lặng nghe hắn ôn lại xong sự tích huy hoàng năm đó, sẵn tiện nhảy qua cái đoạn lẽ thẳng khí hùng dẫn cả đám người đi đánh nhau, lại lớn tiếng nói về tính công bằng của trận chiến, trước sau mâu thuẫn, cách nói chiếm hết mọi lợi thế, chỉ nhàn nhạt nói: "Cấm ngôn thuật của Lam thị".
"Hả?" Thực sự là đã chịu đau khổ thê thảm bởi pháp thuật này, Nguỵ Vô Tiện vô thức sờ sờ môi, đang định hỏi cái này sao có thể thu phục được ta, đúng lúc nhìn lướt qua cây sáo trong tay, nhất thời cứng họng.
Sau khi cấm ngôn, không phải là hắn không thể thổi sáo hay sao!
Từ rất lâu vào thời niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện đã sâu sắc cảm thấy pháp thuật này của Cô Tô Lam thị cực kỳ ngang ngược, cực kỳ vô lý, không hề có chút xíu nhã chính, không hề có chút xíu khí khái danh sĩ, không thích người trong nhà nói chuyện thì thôi đi, thế nhưng cũng không thích nghe người khác nói chuyện là sao.
Hiện giờ suy nghĩ lại, làm như pháp thuật này sinh ra là để trị hắn, không chỉ chịu vô số khổ sở vào thời gian đi học, mà ngay cả khi sáng tạo ra phương pháp dùng âm luật để điều khiển tẩu thi, sau khi trở thành Di Lăng Lão Tổ mà ai nấy nghe tiếng đều sợ vỡ mật, cũng chỉ đành chấp nhận hay sao!
Nguỵ Vô Tiện tức muốn nổ phổi: "Vô lại! Vô sỉ! Lưu manh! Ta muốn chính thức buộc tội Cô Tô Lam thị các ngươi, thực hiện tà thuật, cướp đoạt quyền tự do ngôn luận của người khác! Tự cho là đúng, bá đạo đến cực điểm!...!Ưm ưm ưm! Ưm? Ưm ưm??..."
"......."
"Ưm! Ưm! Ưm! Ưm! Ưm!"
"......"
"Ưm...!Ưm ưm.....!Ưm ưm ưm ~~......!Ưm ưm ~~"
"Ưm ưm ~~......!Thực xin lỗi, ta sai rồi --- Hả?....!Giải bỏ rồi??...."
Xác thật là tà thuật, cũng xác thật là đấu không lại.
Nguỵ Vô Tiện ra vẻ bình tĩnh: "Khụ khụ.
Tiếp tục tiếp tục".
Để tìm lại chút mặt mũi, cằm hất lên, tung ra câu hỏi thế này: "Ta so với các ngươi, ai bắt gà rừng lợi hại hơn?"
Lam Trạm: ".....!Ngươi"
Lam Vong Cơ: ".....!Ngươi"
Nguỵ Vô Tiện vô cùng hài lòng, nheo một mắt lại, thừa thắng xông lên: "Ta so với các ngươi, ai xem Xuân Cung đồ nhiều hơn?"
Lam Trạm: ".....!Ngươi"
Lam Vong Cơ: ".....!Ngươi"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đã tìm lại được chút tự tin, cười tủm tỉm nói: "Như