Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ ngồi ở sảnh ngoài với cánh cửa mở rộng, nhắm mắt đả toạ.
Chẳng bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Kim Tử Duyên mang giày nhẹ mặc áo tay bó, một thân ăn mặc trang phục đi săn ôm sát và rắn rỏi, trên lưng vẫn đeo trường cung và túi tên, bên hông mang một cây rựa, vừa vào sân, lập tức đi về hướng phòng của Nguỵ Vô Tiện.
Gõ cửa nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện quần áo không chỉnh tề, còn buồn ngủ ra mở cửa, "Tử Duyên huynh!...!Xin lỗi, xin lỗi! Ta lại không dậy nổi nữa rồi, ngươi đợi một chút, ta sẽ thay quần áo đi ngay!"
Kim Tử Duyên đứng trong sân, quay đầu liền thấy Lam Vong Cơ ở xa xa nhìn chằm chằm sang bên này, "Hôm nay hẹn Ưng huynh lên núi săn thú, Lam nhị công tử muốn đi cùng không?"
Lam Vong Cơ ngập ngừng một lát, đang định nói gì đó, Nguỵ Vô Tiện đã nhấc bước chạy đến bên cạnh Kim Tử Duyên, nhìn lướt qua Lam Vong Cơ, bĩu môi nói: "Lam nhị công tử rất bận, làm gì có thời gian cùng chúng ta du sơn ngoạn thuỷ".
Dứt lời, kéo Kim Tử Duyên, hứng thú bừng bừng hăm hở giao lưu, nhanh chóng đi mất.
Lúc Nguỵ Vô Tiện rời giường mở cửa là không mang mặt nạ, khi mặc quần áo mới sực nhớ ra, nhưng nếu đã lộ chân dung rồi, lại mang mặt nạ lên thì không khỏi xa lạ, hơn nữa Kim Tử Duyên cũng chưa từng gặp Mạc Huyền Vũ, đương nhiên không nhận ra, vì vậy dứt khoát khỏi mang, chỉ cất trong ngực áo.
"Trang phục này của Tử Duyên huynh thật tuyệt vời, nhìn rất ra dáng! Trang phục của ta không ổn, ngươi nói xem có cần bó chân gì đó không?"
"Không sao, ta là quanh năm quen vậy rồi, tiện cho việc lên núi mở đường, ngươi cứ đi theo ta là được".
"Tử Duyên huynh, ngươi nhìn xem ta mang cây cung này, cũng là gỗ tử sam, có phải không tệ hay không? Đêm qua mới nhớ ra ta cũng có cung, lâu rồi không dùng, cả đêm qua tra dầu và xem lại dây cung, ngươi nhìn thử xem thế nào? Có thể tạm dùng được không?"
Lam Vong Cơ đứng trước cửa, ở xa xa nhìn hai người rời đi, bàn tay đặt trên cánh cửa bất giác dùng sức, lớp giấy trên song cửa sổ bị chọc thủng mấy lỗ ngón tay, y chợt hoàn hồn lại, ngượng ngùng thu tay về.
Ánh mắt vừa bay ra, lại dừng trên hai thân ảnh đang dần dần đi xa kia, ngón tay túm chặt ống tay áo một lát, làm như hạ quyết tâm làm gì đó, về phòng cầm Tị Trần, cũng đi ra ngoài.
Núi rừng vào sáng sớm, sương mù chưa tan hết, nắng sớm xuyên qua ngọn cây, đậm nhạt không đều, gió nhẹ hiu hiu, thổi trúng người vô cùng dễ chịu.
Kim Tử Duyên không đi con đường chính, gạt cây cỏ cành lá mọc dại ở bên cạnh, đi theo con đường mòn, dẫn Nguỵ Vô Tiện đi vào nơi sâu thẳm và âm u.
Đi chưa được mấy bước, Kim Tử Duyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía một lát, vẻ mặt đề phòng nói: "Có người đi theo chúng ta".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: "Ai?"
Kim Tử Duyên nói: "Không biết, bước chân rất nhẹ, nếu không phải ta đã quen đi đường núi một mình, hiểu biết cảnh vật xung quanh, thì sợ là rất khó phát hiện ra".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: "Ta biết là ai".
Ghé vào tai Kim Tử Duyên ở bên cạnh nói nhỏ, "Nhất định là Lam Trạm, muốn cùng chúng ta đi chơi, nhưng phải giữ mặt mũi, cho nên lặng lẽ đi theo phía sau".
Kim Tử Duyên khó hiểu: "Lam nhị công tử tại sao không trực tiếp nói rõ, chúng ta có thể đi cùng nhau".
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, kinh nghiệm đầy mình nói: "Tính tình này của y ấy mà, Tử Duyên huynh không hiểu đâu...!Đừng nhìn bề ngoài y tỏ ra thanh lãnh cao ngạo, thế nhưng tâm tư chôn giấu rất nhiều, rất là biệt nữu, càng muốn nói gì thì lại càng kềm nén, càng mong muốn điều gì thì càng không nói cho ngươi hay.
Hai hôm nay cãi nhau với ta, không muốn ở cùng với ta, nhưng cách xa ra, thì trong lòng lại nhớ ta, cố tình không muốn mất mặt hoà hảo với ta, cũng chỉ có thể như vậy.
Tử Duyên huynh, chúng ta cũng đừng vạch trần y, cứ để y đi theo, đỡ cho y phải mất thể diện, lại giận dỗi ta".
Đoạn đối thoại này Nguỵ Vô Tiện cố ý đè thấp giọng, nói thì thào khe khẽ, chính là vì không muốn Lam Vong Cơ nghe được.
Kim Tử Duyên nhoẻn miệng cười nói: "Nghe Ưng huynh nói, như thể các ngươi không phải là bạn bè, mà giống như tiểu tình lữ cãi nhau hơn".
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sặc một cái, "....!Giống, giống cái gì??" Đầu lưỡi làm như bị thắt nút, thật sự là không thể duỗi thẳng được.
Kim Tử Duyên thấy hắn quẫn bách, cười sang sảng một trận to, làm mấy con vật nhỏ trên mặt đất giật mình chạy trốn khắp nơi.
Đi một hồi, tiếng chim hót càng lúc càng nhiều hơn, vòng quanh lẩn quẩn, như ở phía sau đầu.
Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ ngóng nhìn ra khắp xung quanh.
Những mầm cây xanh non mang sương sớm, những chú chim có bộ lông sặc sỡ, sôi nổi nhảy nhót, cực kỳ lanh lẹ đáng yêu.
Nguỵ Vô Tiện kinh hỉ nói: "Ta chưa bao giờ gặp qua con chim nhỏ như vậy!" Nhưng ngay sau đó lại rầu rĩ, "Nếu nướng những con chim nhỏ này để ăn, có phải hơi tàn nhẫn một chút không?"
Kim Tử Duyên cười nói: "Ta cũng đâu có kêu ngươi ăn mấy con chim này, chỉ là tiện đường dẫn ngươi đi xem thôi".
Nhắc tới chuyện này, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra chưa ăn bữa sáng, xoa xoa bụng nói: "Ta nhớ tới món chim sẻ hầm, hoặc là chim cút hầm cũng được, dùng tương và rượu ngọt nấu thật chín nhừ, ngay cả xương cũng mềm rục, ăn vào rất thơm".
Kim Tử Duyên nghe thấy bụng hắn kêu ục ục, móc trong ngực áo ra một bao giấy dầu đựng bánh nướng, đưa qua.
Nguỵ Vô Tiện cảm động một trận, vừa ăn ngấu nghiến, vừa lúng búng nói: "Tử Duyên huynh thật sự quá chu đáo".
Kim Tử Duyên nói: "Ta quen lên núi vào sáng sớm, không kịp ăn sáng, trên người mang phòng hờ một ít đồ ăn.
Lên tới chỗ núi non thoáng đãng, ăn đồ ăn cũng có cảm giác khác, so với yến tiệc ràng buộc kia tốt hơn nhiều".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tử Duyên huynh thật sự không giống với người trong thế gia, đặc biệt không giống Lan Lăng Kim thị...!A, xin lỗi, xin lỗi, ta không có ý gì khác".
Kim Tử Duyên nói: "Không sao, nhánh bên này của chúng ta đúng thật là có tác phong khác với Lan Lăng bên kia".
Hai người đi trong rừng rậm một lát, trò chuyện đủ các loại chuyện bát quái của Kim thị.
Nguỵ Vô Tiện chợt nảy ra ý tưởng, Kim Tử Duyên tốt như vậy, hiện giờ lại quen thân với chúng ta, chuyện này hỏi thăm hắn một chút, chắc là không sao, liền nói: "Tử Duyên huynh không biết có từng nghe nói đến một loại cây thần gọi là cây Giao Hoạn không?"
Bước chân Kim Tử Duyên đột ngột dừng lại, làm như rất kinh ngạc, nói: "Đây là bí mật mà tổ tiên chúng ta giữ gìn từ đời này sang đời khác, Ưng huynh làm thế nào biết được?"
Không nghĩ tới Kim Tử Duyên phản ứng mạnh như thế, Nguỵ Vô Tiện yên lặng cắn một miếng bánh nướng, suy nghĩ một lát, sau đó dùng giấy dầu gói bánh lại lần nữa, nghiêm nét mặt, kể lại tất cả mọi chuyện hắn và Lam Vong Cơ tình cờ gặp được Thẩm Mạc và Chu Tử Tước ở Đàm Châu.
Kim Tử Duyên trầm ngâm một lúc lâu, sau đó như suy nghĩ gì đó nói: "Không thể ngờ sau lưng cây thần này còn dính dáng tới một câu chuyện không thể tưởng tượng được..."
Nguỵ Vô Tiện quan sát kỹ phản ứng của hắn, giọng điệu chân thành nói: "Tử Duyên huynh, ta biết tìm hiểu bí mật của quý môn như vậy là không thoả đáng, chỉ là thấy hai vị cô nương đáng thương, có lẽ hiểu được ngọn nguồn của cây thần này, sẽ có thể nghĩ ra biện pháp giúp các nàng.
Không biết Tử Duyên huynh có thể nói ra không?"
Trên mặt Kim Tử Duyên hiện lên một tia ngượng ngùng, "Kỳ thật, về chuyện cây Giao Hoạn này, ta biết cũng không nhiều hơn Ưng huynh bao nhiêu.
Từ xưa đến nay, cây Giao Hoạn này được người trong tộc ta canh giữ qua nhiều thế hệ, nhưng chuyện chế tạo ra quan tài, người trong tộc ta