Tôi, con Mỹ, con Thanh và thằng Khoa cùng ra sân vườn làm bữa tiệc nướng. Dưới bóng cây mát rượi, cả đám cùng nhau nhớ và kể lại những kỉ niệm lúc xưa. Thời gian trôi qua nhanh quá, quanh đi quẩn lại sắp năm cuối đại học, rồi tốt nghiệp ra trường để mà: “Lao vào đời mà kiếm cơm, lao vào đời tìm cơ hội” rồi! Đấy là đối với tụi nó, chứ tôi còn chưa học xong năm 3 nữa là. Thấy chưa, lấy chồng sớm, sanh con sớm là cập rập vậy đó! Nhiều khi nghĩ cũng tủi lắm ấy chứ. Đang suy nghĩ miên man, tưởng tượng nếu như không gặp thầy Vũ, giờ tôi vẫn còn như tụi nó nhỉ? Vẫn chạy con cub 50 hết thành phố vừa đi làm vừa đi học. ”Bụp”, tui giật người 1 cái, con tôi trong bụng nó sút tôi không thương tiếc. Vì nó muốn thức tỉnh tâm hồn đang hoang tưởng và ăn mày quá khứ của mẹ nó, muốn gọi hồn mẹ nó trở về với hiện thực.
Nhưng không đúng, nếu tôi không gặp thầy, tôi cũng chẳng học nổi lên tới đại học đâu. Bà mẹ kế dễ dàng gì tha cho tôi, đúng như lời ông chồng già nhà tôi nói. Lạng quạng ổng không bước vào cuộc đời của tôi sớm, chắc giờ có thể tôi đi làm dâu xứ Đài rồi. Chứ chả phải ngồi đây mà đàn đúm cùng lũ bạn, trong căn biệt thự xa hoa này. Trong bụng lại có thêm 2 đứa nhóc đáng yêu như thế này chứ! Thôi, cái gì cũng có cái giá của nó. Hạnh phúc là khi mình biết đủ, và trân quý những gì mình đang có. Tôi còn trẻ chán, lại quá may mắn khi gặp ông chồng tâm lí, yêu thương và quá chiều chuộng tôi như thầy.
Thầy đã hứa khi sanh xong, ổng cho tôi tha hồ bay nhảy, làm những gì mà mình thích. Đã thế, ổng chẳng bao giờ ép tôi phải trưởng thành, cứ hồn nhiên sống healthy bên cạnh ổng. Vì thế giới bao la, mệt mỏi bên ngoài kia đã có thầy gánh vác cho tôi hết rồi. Quay qua nhìn thằng Khoa và con Thanh đang ngồi cạnh nhau chim chuột, thấy mà cũng hạnh phúc lây với tụi nó. Con Mỹ vừa ăn vừa lên tiếng hỏi:
- Thanh, sao mày không dọn qua ở chung với thằng Khoa luôn đi.
- Thôi, nhà đứa nào đứa nấy ở, sáp tùng lại đè nhau quất miết học hành gì nổi!
Con Thanh vừa dứt lời đã bị thằng Khoa đưa tay bịp chặt cái mỏ đang tía lia của mình lại. Thằng nhỏ trợn to mắt nhìn con Thanh, ý tứ bảo rằng chuyện này cũng đi nói tào lao với người khác được sao? Tôi và con Mỹ bụm miệng cười khiến Khoa công tử đỏ au cả mặt. Con Thanh kéo tay thằng Khoa xuống, giương mắt lên nhìn thằng Khoa hỏi:
- Bộ em nói không đúng sao?
- Không! Bộ anh bên em chỉ vì chuyện đó thôi hả? Mẹ anh kêu em qua ở, cho em khỏi tốn tiền nhà trọ, lấy tiền đó để dành mà xài. Qua nhà mẹ sẽ lo hết cho em, em chỉ có tập trung học thôi. Mà em cứng đầu vừa thôi chứ!
Nghe thằng Khoa giải thích, con Thanh cụp mắt nói lên tiếng lòng của mình:
- Nhưng em không thích sống thử, sống hạnh phúc vui vẻ đến lúc lấy nhau thì không nói. Lỡ về chung rồi lại phát hiện ra không hợp nhau. Bất đồng quan điểm rồi xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến chia tay, cuối cùng em nhục nhã dọn đi, lại còn gắn mác đã từng sống thử với trai nữa, mặt mũi em để đâu. Anh là con trai không nói, nhưng em là con gái mà. Với lại em với anh chưa có danh phận chính thức, em không muốn mang tiếng sống bám vào gia đình bạn trai đâu. Em có tự trọng của riêng mình.
Nghe con ghệ mình nói quá thấu tình đạt lý, thằng Khoa thở dài, cũng cụp mắt nhìn con Thanh. Hai đứa nhìn nhau qua lại như kiểu:” Em thấy anh hơi buồn ! Anh cũng thấy em hơi buồn. Nhưng... anh buồn hơn em”. Trông tụi nó như thế này, tôi cũng nói thêm ý bênh vực con Thanh, vì mình cũng là phận con gái, nên ít nhiều cũng hiểu rõ tâm tư của con nhỏ ra sao:
- Nó nói đúng đó Khoa. Mày hiểu cho nó đi, mày với nó mới yêu nhau đã bao lâu đâu, tự nhiên giờ dọn về nhà mày ở, để mẹ mày lo cho nó như vậy. Nhà mày không nói gì, nhưng người ngoài không hiểu lại nghĩ khác, tội cho con Thanh chứ mày chẳng mất mát gì đâu. Tụi bay cứ yêu đương tìm hiểu kĩ đi, mẹ mày cũng đã nói 2 đứa bay yêu thì yêu nhưng vẫn phải ráng học hành tử tế mà, đừng phụ công lao của ba mẹ 2 bên chứ. Mốt tốt nghiệp rồi ra đời, suy nghĩ chính chắn và trưởng thành, tự khắc tụi bay biết mình phải thế nào với nhau mà. Giờ còn trẻ quá! Cứ từ từ, đừng gấp gáp.
Lúc này con Mỹ cũng thêm ý kiến, để chia sẻ cho bạn bè có những sự lựa chọ đúng đắn cho bản thân, chuyện nào giỡn được thì giỡn. Đôi khi có những chuyện phải cần sự nghiêm túc để nói chuyện, nhằm cùng nhau san sẻ và trao đổi, tiếp thu ý kiến từ nhau.
- Ừm Khoa, mày thương con Thanh thì mày cũng nên hiểu cho nó. Thầy Vũ và anh Nam nhà tao, dù gì cũng đã khá lớn tuổi. Vào đời ma sát, va vấp nhiều rồi. Họ có sự trưởng thành và chính chắn, quyết định của họ cũng có sự suy xét kĩ càng. Mày còn trẻ quá, cây cao chưa đủ bóng rợp. Mày ráng phấn đấu bản thân cho tốt đi, rồi lúc đó mày đường hoàng chính chính, tự tay mày rước nó về. Tự tiền mày kiếm mà lo cho nó, như vậy mày sẽ thấy tự hào hơn là giờ để mẹ mày lo cho nó không?