Diêm Vương dùng một thanh gỗ vuông dài hơn bàn tay tí.- Phía dưới là ai?Một con ma nữ xinh đẹp bay lơ lửng:- Ta là Tuyết Băng nha. Người ấy hay gọi ta là Băng Nhi.Diêm Vương nhăn trán:- Ta hỏi tên họ ngươi là gì?Con ma nữ cái gắt:- Ta tên Tuyết Băng.Diêm Vương kiên nhẫn lặp lại:- Ta hỏi lại ngươi nghe kỹ trả lời. Họ và tên ngươi là gì?Con ma nữ xụ mặt.- Họ và tên ta là Tuyết Băng nha. Ta hét to. Đã nghe rõ chưa?Diêm Vương bịt chặt lỗ tai:- Được rồi ta đã nghe rõ không cần phải hét to như vậy. Làm địa phủ ta cũng muốn rung chuyển.Ông Diêm Vương lại hỏi:- Lý do tại sao chết?Con ma lắc đầu và nói:- Ta không nhớ.Nó đã đợi ở đây rất lâu rồi. Ngày nào cũng bay qua bay lại làm mọi người phiền chết được.- Vậy tại sao ngươi không chịu đi đầu thai?Ma nữ xinh vừa bay qua bay lại vừa suy nghĩ:- Ta đang đợi một người nha.Diêm Vương sắc mặt đen thui:- Ngươi đợi ai?Con ma lại lắc đầu:- Ta không nhớ rõ!Diêm Vương lần đầu cảm thấy bó tay với một con ma có não cá vàng:- Ngươi đợi ai cũng không biết thì đợi làm gì? Nhanh đi đầu thai đi. Người kia chắc đi đầu thai rồi.Ma nữ xinh đẹp vui vẻ bay đi:- Vậy sao? Vậy ta đi đây.Tưởng được yên thân. Thì một con ma nữ nữa lại xuất hiện. Diêm Vương tiếp tục ngồi vào ghế. Già rồi ngồi một tí là đau lưng. Mới gặp một con ma làm người ta hại não.- Phía dưới là ai?Thiên Linh chậm rãi hỏi:- Ta đi tìm một người?Diêm Vương tức giận hỏi:- Ta hỏi ngươi là ai nha? Tên gì khai báo?Thiên Linh cười mỉa:- Ngươi hỏi là ta phải trả lời sao?Đầu ông Diêm Vương muốn bốc khói:- Ngươi tìm ai?- Ta tìm Băng Nhi của ta.Diêm Vương lật sổ sinh tử ra xem:- Ở đây không có con ma nào tên Băng Nhi cả.Thiên Linh nhăn nhó:- Tại sao lại không có?Ông Diêm Vương lắc đầu:- Có thể, nàng ta đã đi đầu thai rồi.Tên đầu trâu đi vào nói:- Bẩm Diêm Vương con ma nữ phiền phức kia đã đi đầu thai rồi.- Ngươi nói con ma nào?Tên đầu trâu trả lời:- Thì cái con ma nữ suốt ngày tự xưng là Tuyết Băng gì đó!- Ngươi nói con ma nữ não cá vàng đó sao? Nó đi rồi thì tốt. Vướng tay vướng chân người khác.Thiên Linh đứng bên cạnh nghe rõ ràng cười tươi như một bông hoa đẹp tuyệt trần:- Ta vừa nghe ai nhắc đến Băng Nhi của ta thì phải?Diêm Vương vỗ trán:- Chết cha rồi!Diêm Vương mặt nịnh hót nói:- Nào có ai nhắc tên con ma nữ nào tên