Ngày cô nắm tay Anh Kiệt rời đi. Đáng lẽ, cô phải vui sướng vì mình không còn phải sợ hãi nữa. Nhưng cô luôn có một cảm giác mình mất đi cái gì đó quan trọng.Anh Kiệt là một người đàn ông hoàn hảo. Gia thế tốt. Sự nghiệp ổn định. Tính cách ôn hòa. Phải nói không có chỗ nào cô không hài lòng.Không hiểu sao, cô cảm thấy không vui. Cảm giác rất cô đơn. Đôi khi, cô ước rằng mình có thể quay đầu lại. Nhưng cô rất sợ. Sợ sự chỉ trích của mọi người. Sợ sự đàm tiếu của mọi người. Những ánh mắt khinh thường sẽ nhìn chằm chằm lấy cô.Cô sợ hãi gia đình mình sẽ đau lòng. Sợ mẹ mình sẽ chết ngất khi cô nói yêu một người con gái.Cô muốn phá vỡ tất cả bình yên và hạnh phúc của gia đình để ích kỷ đi tìm tình yêu của mình.Tuyết Băng tự cười chính mình. Mọi người xem cô là nữ thần. Nhưng nữ thần của họ lại không bình thường. Cô sợ họ thất vọng.- Thiên Linh.Trong giấc mơ, cô cũng mơ thấy người con gái ấy. Lặng lẽ đứng dưới gốc cây hoa đào. Gương mặt lạnh lùng nói với cô:- Tôi ghét cô.Nước mắt rơi trên khoé mi. Trái tim như bị ai đó bóp chặt lại. Đau đến bật mình tỉnh dậy. Tự an ủi chính mình:- Chỉ là mơ thôi.Giấc ngủ mỗi ngày càng ngắn đi. Thậm chí, cô phải sử dụng thuốc an thần.Ánh trăng sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng. Nhẹ dịu như ai kia. Trăng sáng cao cao muốn với không với được. Muốn nắm không nắm được. Chỉ có thể đứng đằng xa để thưởng thức vẻ đẹp của nó. Những vì sao sinh ra chỉ để làm nền cho nó mà thôi.Cô khẽ cười. Quyết định đôi lúc không có đúng hay sai. Bởi lúc đó cô nghĩ như thế có thể tốt cho cả hai. Tương lai của cô và Thiên Linh. Tuy đi trên hai con đường khác nhau. Càng ngày càng có một khoảng cách thật xa.Bước đến bàn trang điểm, cô nhìn vào trong gương. Người ta bảo cô là nữ thần. Không, cô không phải nữ thần. Gương mắt trắng bệch hẳn đi vì thiếu ngủ. Đôi mắt u buồn thiếu sức sống. Cô tự nói với mình:- Tuyết Băng, hãy tỉnh táo lại đi.Đáng lẽ, giờ này cô phải như một nữ thần hạnh phúc vì đã tìm được tình yêu đích thực. Nhưng hình như linh hồn thiếu đi một nửa. Cảm giác trống trải và cô đơn ngập tràn. Tiếng điện thoại vang lên.- Anh Kiệt.Bàn tay do dự có nên bắt điện thoại hay không. Cuối cùng cô cũng bắt máy.- Alo.- Anh đây.- Vâng.- Mai có mình đi gặp mặt cha mẹ anh nhé!- Được.- Vậy em ngủ sớm đi. Mai anh