T/g: Hai người các ngươi đừng suốt ngày cãi nhau nữa ta đau đầu quá đây này.Băng và Linh cùng quay đầu lại nói:- Ngươi im miệng đi. Đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.T/g: Xui xẻo thiệt chứ. Đi từ hang sói ra tưởng thoát nạn ai ngờ lại trúng phải hang cọp. Mà không phải một con mà đến hai con cọp cái. Không con nào dạng vừa mới chết chứ. Số ta đúng quá thảm thương. Ai thương tác giả nhớ like nha. Huhu.- Mary, ngươi mới nói ai cọp cái. Thiên Linh xách dao chạy theo sau.- Ta vô tội nha.- Ngươi không được học theo Băng Nhi của ta nha.Dao chờ sẵn.T /g: Chạy nhanh là thương sách. 36 kế của tiểu yến tử. Chạy thôi.* * *Thiên Linh bắt đầu lên kế hoạch dụ dỗ Băng. Dùng khổ nhục kế. Anh say:- Không ai làm ấm giường?Bên kia Băng Nhi lại đang lên kế hoạch để tán đổ anh. Mặt dày kế.- Có ta nha!Đúng là trời sinh một cặp biến thái.Nhà không có người. Vì người giúp việc bị bệnh xin nghỉ. Linh gọi điện thoại:- Không có ai nấu cơm cho ta ăn?- Có ta nha.Khi ai đó cô đơn:- Không có ai làm bạn với ta nha?Mắt long lanh:- Có ta nha.Một ngày nắng đẹp trời, nhìn lên bầu trời trong xanh. Hoa nở khắp nơi. Dòng người tấp nập bận rộn làm việc.Khi Linh buồn chán:- Không có ai cùng đi xem phim?Vẫy đuôi:- Có ta đây.Một đêm, trời không trăng không sao. Thuận lợi làm những chuyện mờ ám nha.Ai đó vẫn tỉnh bơ:- Không có ai say cùng ta?Băng không biết mình vừa rơi vào tay giặc:- Ta cùng người uống.Say rượu thất thân là người ta nha. Còn ta say rượu loạn tính nha.Băng Nhi chỉ thẳng người đối diện:- Ngươi là ai?Linh cười duyên:- Người không biết ta sao?Băng lắc đầu:- Ta biết cần gì hỏi ngươi?Thiên Linh biết kế hoạch của mình đã thành công. Linh cười:- Đoán xem ta là ai?Băng thấy đầu choáng váng:- Ta đoán không được.Linh bắt đầu dò hỏi:- Ta có đẹp không?Ánh mắt bắt đầu mơ màng:- Rất đẹp!- Vậy bây giờ ngươi muốn gì?- Ta muốn ăn thịt ngươi.Sau một màn mây mưa. Băng Nhi tỉnh lại. Thấy trên người làn da trắng đầy những dấu ấn đỏ như dâu. Ngại ngùng.Người kế bên cười thầm:- Ta chịu trách nhiệm với ngươi.Băng lắc đầu:- Ta không muốn.Thiên Linh mặt lạnh:- Tại sao?Eo, quá đáng sợ. Băng rùng mình:- Ta không biết nha.Nhìn ai đó ôm áo quần mặc vào và biến mất. Thiên Linh cười:- Em là của ta. Muốn chạy. Em nằm mơ đi cô bé.* * *Thiên Linh nghĩ thầm:- Chạy trốn cũng nhanh thật đấy!Băng Nhi đang ngồi vừa viết nhật ký vừa ngẩn người. Viết mãi chẳng có chữ nào nha. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Khiến em nghĩ mọi thứ chỉ như