Editor: Tây An
Anh không biết, có phải cô sẽ kể chuyện này với từng người đang theo đuổi hoặc có ý định theo đuổi cô hay không, bỏ qua chủ ý của đối phương, nhưng anh có thể chắc chắn, rằng mục đích của cô đã đạt thành.
Có có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm đến thế, mà anh lại muốn theo đuổi được cô, có mà nằm mơ.
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, là bệnh gì không?” Thuần Nhất cười: “Chuyện đã kể xong, điều này còn quan trọng hơn sao?”
“Thế, hiệu sách này, cô mở vì anh ấy à?” “Vì sao lại không thể mở vì chính tôi? Kỷ niệm tình yêu đã chết đi của tôi.” Thuần Nhất cười ha hả, dường như cũng cảm thấy mình điên điên. Anh cảm thấy nhất định cô đã uống rượu.
“Anh ấy rất thích đọc sách, cái giống sách gì cũng đọc, nhưng bởi điều kiện gia đình, nên anh rất ít mua. Tôi đang nghĩ, tương lai sẽ có một ngày, có thể vào tiệm sách này, chọn vài cuốn sách cho con anh không. Nhưng chắc là không có cơ hội.” Anh không có ngốc đến mức hỏi cô vì sao.
“Anh ấy không thay đổi gì, chỉ là càng giống người lớn hơn. Anh ấy biết mời rượu, nói lời xã giao, anh ấy còn hời hợt nói với tôi ‘Đã lâu không gặp’. Nào đã lâu đâu.” Cô cúi đầu, “Những người khác hình như đã quên tôi và anh ấy đã từng yêu nhau, còn nói tôi xinh đến mức có thể so với cô dâu, may mà cô dâu không để ý, không thì xấu hổ lắm đấy.” Cuối cùng anh uống đến rất nhiều, mặt đỏ như gấc, mắt cũng thế, là hỉ khí nhuộm đầy.
Cô đột nhiên cảm thấy, bốn năm đó là một giấc mộng hoang đường của cô, một màn kịch động lòng người, cô như Mal trong
Inception*, lạc lối trong giấc mơ của
chính mình.
*một bộ phim của Christopher Nolan, do Leonardo Dicaprio đóng chính.Mộng rồi thì sẽ tỉnh.
“Hôm nay đã rất khuya rồi, đi thôi.” Thuần Nhất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên áo. Cô đi rất chậm, rất vững, bóng rơi trên đất, nhạt mà dài, không giống như đã uống rượu nhiều.
Cũng có lẽ là, chuyện cũ như rượu, rượu không say lòng người, mà người tự say.
Anh vẫn còn nhiều điều tò mò với cô, lại có dự cảm, duyên của họ đã hết ở đây. Nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ, tên của tuyển tập thơ đó, sớm đã ám chỉ kết cục của họ.
Lần sau khi người đi ngang qua, nhân gian đã chẳng còn tôi nữa.*Tên một tập thơ của Dư Quang Trung, nguyên văn đã là một câu thơ “Hạ thứ nhĩ lộ quá, nhân gian dĩ vô ngã” Một ngày chủ nhật nào đó, thời tiết rất đẹp, gió nhẹ mặt trời rực sáng, anh đi ngang qua “Chốn xuân về”, cửa hàng đã trang hoàng đổi mới hoàn toàn, từ hiệu sách đổi thành quán trà sữa, nhân viên phục vụ đã từng phục vụ anh, cũng đều không còn nữa.
Anh ép mình đừng nhớ về cô, song ngắn ngủi nửa tháng, chỗ này thành một chốn nhân gian khác.
Hôm đó khi tham dự thành hôn lễ, sao cô còn phải về hiệu sách làm chi? Giờ nghĩ lại, khi đó có lẽ cô quyết tâm, muốn nhìn một lần cuối cùng.
Anh là một sự ngoài ý muốn.
Trong lòng anh ngoài nỗi buồn vô cớ, còn có chút ít thoải mái.
Một con chim di trú bay qua bầu trời đông này, cuối cùng rồi cũng sẽ bay đi. Anh biết, cô đang đi tìm mùa xuân của cô.
— Hết —