Đồ ăn đã được đem ra đặt trên bàn, trông vô cùng hấp dẫn.
Nhưng Bạch Nguyệt Sa vẫn bị kén ăn.
Cô cứ ngồi nhìn đống đồ ăn trước mặt một lúc lâu rồi mới động đũa.
Được vài miếng, đột nhiên đũa trên tay Bạch Nguyệt Sa rơi xuống.
Lồng ng.ực cô dần đau nhói.
Hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Một tràng ho kéo tới mãi không dừng.
Diệp Châu lo lắng vội sang ngồi cạnh cô lấy thuốc cho cô uống.
- Sa Sa, mau uống thuốc đi này! Hôm nay lạnh như vậy mà mày không mang theo áo khoác là sao?
Thuốc đã uống.
Nhưng đợi khá lâu rồi vẫn không thấy có tiến triển gì.
Thậm chí Bạch Nguyệt Sa càng bị ho nhiều hơn.
Ho đến mức ra cả máu.
Diệp Châu cũng không để lâu hơn nữa vội gọi xe đưa cô đến viện.
Cố Tư Vũ ở bên đối diện cũng nhìn thấy tất cả.
Anh vội thanh toán rồi lái xe đi theo sau.
Trong lòng anh lúc này nóng như lửa đốt.
Anh chợt nổi lên cảm giác sợ hãi.
Anh sợ...!mất cô.
Bạch Nguyệt Sa đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Đèn đỏ ngoài cửa càng bật lâu càng khiến cho Diệp Châu lo lắng hơn nữa.
Cô đã nhìn thấy Cố Tư Vũ tới.
Nhưng giờ cô cũng không còn tâm trạng đuổi anh đi nữa.
Cô cũng không quan tâm tại sao anh lại đến đây nữa.
Cô chỉ mong bạn mình không xảy ra chuyện gì hơn.
Cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt.
Bác sĩ vừa mới bước ra, Diệp Châu đã vội lao tới hỏi:
- Bác sĩ, bạn tôi sao rồi ạ?
- Bệnh của cô ấy đã nặng hơn rồi.
Nếu tiếp tục không vào viện điều trị chắc có lẽ...
- Có phải...!bệnh của cậu ấy...!đến giai đoạn cuối rồi đúng không?
- Đúng rồi.
- Được rồi ạ...!Cảm ơn bác sĩ nhiều...
Diệp Châu cứ đứng im ngoài cửa nhìn Bạch Nguyệt Sa.
Đôi mắt cô dần ngấn lệ.
Bạn thân cô luôn đối tốt với cuộc sống này mà, tại sao cuộc sống lại có thể đối với cô ấy như vậy?
Bên trong, Bạch Nguyệt Sa cũng đã tỉnh lại.
Cô từ từ ngồi dậy.
Không cần ai nói cô cũng biết bản thân như thế nào rồi.
Đôi mắt cô dần u ám.
Cô chợt cảm thấy tiếc vì còn nhiều thứ vẫn chưa thực hiện được.
Cô thở dài.
Xem ra điều ước bấy lâu sắp thành hiện thực nhưng có vẻ nó đến hơi sớm.
- Mày tỉnh rồi à?
Diệp Châu bước vào nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm...!Giờ tao...
- Mày không sao cả! Chỉ là bị nhiễm lạnh thôi.
Hôm nay trời lạnh như vậy mà mày cũng không chịu mặc áo khoác nữa...
- Tao biết cả rồi...
- Mày...!mày biết gì cơ?
- Thời gian của tao chắc sẽ không còn nhiều nữa.
Tao sẽ không chữa bệnh mà tao sẽ tiếp tục làm việc cho đến bao giờ tao không còn sức nữa thì thôi.
Tao sắp đạt được thành công mà tao muốn rồi.
Tao không muốn dừng lại để chữa bệnh.
Đã là giai đoạn cuối rồi thì hi vọng cũng không có nhiều nữa.
Chi bằng tao sống nốt quãng thời gian còn lại với công việc là được rồi.
- Sao mày có thể nghĩ như thế được chứ? Mày không chữa thì làm sao có cơ hội được hả? Đến lúc mày bình phục rồi làm tiếp cũng chưa muộn.
Cho dù cơ hội chỉ có 1% tao cũng phải để mày ở lại viện chữa trị.
Mày không muốn sống nhưng tao muốn mày sống.
Hiên cũng muốn mày sống.
Mẹ mày cũng không muốn mất mày.
Cuộc sống vẫn cần mày đem đến nhiều điều tốt đẹp.
Công việc vẫn muốn được mày cống hiến nhiều hơn cả những gì mày làm với quãng thời gian mày chờ chết.
- Tao cũng không muốn ở lại nơi này lâu nữa...!
- Tao không cho phép mày nghĩ thế! Mày không còn ở đây nữa thì tao với