Đã là 8 giờ tối.
Bạch Nguyệt Sa đợi mọi người về hết không còn một ai mới bắt đầu dọn đồ để về.
Tuy chỗ làm cách nhà hơi xa nhưng cô vẫn lựa chọn đi bộ về nhà một mình.
Con đường phố vẫn nhuộm ánh đèn vàng.
Hai hàng cây trải dài cả hướng đi.
Nhưng khung cảnh lại làm cho nội tâm cô dậy sóng một lần nữa.
Bạch Nguyệt Sa dần thở gấp khi dòng kí ức chợt ùa về.
Tuy khác thành phố, khác địa điểm nhưng khung cảnh lại khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Cô loạng choạng vịn vào bức tường cạnh đó.
Thời gian đã trôi qua cũng gần 2 năm rồi, tại sao cảm giác đó vẫn còn đeo bám cô như vậy chứ?...
- Sa Sa...
Bạch Nguyệt Sa giật mình quay lại nhìn về hướng giọng nói phát ra.
Đôi mắt cô bỗng mở to ra nhìn người đang đứng trước mặt.
- Tư Vũ? Sao anh lại...
- Anh...!anh nhớ em nên...!- Cố Tư Vũ lúng túng giải thích.
- Anh đừng nói là...!anh đến tận đây tìm em nhé? - Bạch Nguyệt Sa nhíu mày.
- Đúng...!đúng rồi...!- Cố Tư Vũ khẽ gật đầu.
- Anh có thể thôi ngay chuyện này được không? Năm đó là anh muốn dừng lại với em, bây giờ anh lại bám theo em như một cái đuôi là sao? - Bạch Nguyệt Sa dần tức giận.
- Anh...!anh có thể giải thích chuyện đó với em mà...!- Cố Tư Vũ nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
- Em nói rồi.
Em không muốn biết lí do là gì.
Em chỉ cần biết là sau hôm đó chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Và em chỉ cần biết bây giờ anh với em là hai người xa lạ.
Nên đừng mãi bám theo em như thế nữa được không?
Đôi mắt của Bạch Nguyệt Sa dần ngấn nước.
Cô thực sự không hiểu con người đang đứng trước mặt này muốn cô phải như thế nào nữa.
Khiến cô vui vẻ, hạnh phúc, rồi làm cô tổn thương, hụt hẫng, giờ lại khiến lòng cô cảm thấy rối bời, vướng bận.
Càng nghĩ, cô càng thấy ấm ức, tủi hờn.
Càng ấm ức, tủi hờn, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
- Sa Sa...!- Thấy cô khóc, Cố Tư Vũ trở lên luống cuống.
- Do em quá ngu ngốc mà...!Đáng lẽ em không nên...!yêu anh...!Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên biết anh...!Đáng lẽ...!- Bạch Nguyệt Sa càng lúc càng khóc lớn, giọng cô cũng dần nghẹn lại.
Cố Tư Vũ im lặng nhìn cô nhưng trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Anh hiểu tính cách của cô.
Cô luôn mạnh mẽ trước tất cả mọi người.
Cô luôn giữ một thái độ vô cùng bình tĩnh trước tất cả mọi việc.
Và cô cũng không phải là một người dễ khóc...
Mỗi một giọt nước mắt rơi xuống cùng với tiếng khóc thổn thức ấy như một lần trách anh, trách những gì anh đã và đang làm với cô...
Một sự ấm áp chợt bao phủ lên cơ thể nhỏ bé đang run rẩy từng hồi.
Đôi mắt lấp lánh mở to vì ngạc nhiên.
- Em cứ khóc nếu điều đó khiến em thoải mái.
Anh sẽ chờ đến một ngày nào đó em chịu nghe anh giải thích chuyện đó.
Anh không muốn mất em một lần nữa.
Anh hối hận rồi.
Anh sẽ chờ đến ngày em chấp nhận lời xin lỗi của anh cũng như chờ đến ngày