Anh đang làm trò gì ở đây?
Cố Tư Vũ giật mình quay lại nhìn người đang đứng sau lưng mình.
Diệp Châu đang đứng đó với ánh mắt đầy lửa giận.
Thiếu chút nữa là cô lao vào đánh anh một trận rồi.
- Tôi...
- Xem ra những lời tôi nói hôm qua chưa đủ nạp vào đầu anh đúng không?
- Không phải...!Tôi chỉ...
- Anh hãy nhớ anh đã bỏ rơi cậu ấy, anh đã gây tổn thương cho cậu ấy và anh không còn đủ tư cách để gặp cậu ấy nữa.
Anh cũng thấy rồi đấy! Hiếm lắm mới thấy cậu ấy vô tư, vui vẻ như vậy đúng không? Đừng phá.
Tôi cho anh một phút để rời khỏi đây và đừng quay lại hay xuất hiện gần cậu ấy nữa!
Dứt lời, Diệp Châu đẩy mạnh Cố Tư Vũ ra khỏi bụi cây rồi đứng canh đến bao giờ anh đi khuất rồi mới tạm nguôi giận.
Cô đoán không sai.
Tên khốn này sẽ không buông tha cho bạn cô mà.
Đã buông lời từ mặt nhau rồi tại sao lại cứ bám lấy bạn cô mãi không dứt cơ chứ?
- Châu! Cậu sao vậy?
Hạo Hiên tay xách hai chai nước lại gần vỗ vai Diệp Châu.
- Tôi vừa gặp một...!thứ âm hồn bất tán, cứ bám Sa Sa mãi không chịu biến mất.
- Hắn đến tận đây à?
- Ừ.
- Hắn có bị vấn đề gì về đầu óc không? Đã chấm dứt rồi còn đi theo dõi làm gì vậy?
- Tôi không biết nữa.
Nhưng mà để Sa Sa thấy mặt hắn thì có chuyện lớn xảy ra đấy!
- Tôi biết chứ! Nhưng chúng ta cũng đâu thể bên cậu ấy mãi để ngăn cản được chứ, đúng không?
- Tôi đã lường đến chuyện đấy rồi.
Mẹ tôi sẽ cử người theo sát cậu ấy 24/24 mỗi khi chúng ta bận.
Vì thế cũng đỡ lo hơn phần nào rồi.
- Vậy cũng được...
Hai người tạm dừng cuộc nói chuyện rồi quay sang nhìn về phía Bạch Nguyệt Sa đang chơi đùa.
Trông cô luôn nhỏ bé và vô tư như vậy thôi nhưng mấy ai biết được sâu bên trong cô đã chịu những tổn thương gì? Cũng không chỉ nguyên trong chuyện tình cảm, đến cả cuộc sống gia đình, công việc cũng không hề dễ dàng với cô.
Chỉ là cô không nói, không kể ra, chỉ luôn im lặng chịu đựng một mình tất cả.
Diệp Châu với Hạo Hiên cứ theo dõi Bạch Nguyệt Sa từ xa như vậy cho đến tận tối.
Sau một ngày chơi vui vẻ như vậy, cuối cùng cũng đến lúc phải về rồi.
Bạch Nguyệt Sa không để chú mèo nằm trong balo nữa mà ôm ra đằng trước rồi đi về.
Nhưng có vẻ như...!trời về đêm sẽ khiến cho lòng cô trở nên nặng trĩu hơn.
Chẳng cần nhớ lại chuyện cũ cô cũng đã thấy buồn rồi.
Nụ cười tắt dần theo mỗi bước chân.
Cô nhớ vẩn vơ lại những kí ức buồn.
Chúng rời rạc, chẳng có mỗi liên kết nào với nhau nhưng lại đồng loạt xuất hiện trong đầu cô.
Đôi mắt thoáng buồn nhưng lại sáng lên.
Quán nước quen thuộc đang hiện ra trước mắt Bạch Nguyệt Sa.
Cô không nghĩ nhiều nữa mà bước ngay vào quán oder cho mình một cốc trà dâu quen thuộc cùng với một phần bánh ngọt.
Bạch Nguyệt Sa chọn chiếc bàn khuất trong góc cạnh