Sa Sa! Mày sao rồi?
Cánh cửa phòng bật mở kèm theo giọng nói có âm lượng cực lớn của Diệp Châu khiến Bạch Nguyệt Sa phải nhíu mày khó chịu.
- Mày...!không thể nhẹ nhàng...!hơn được sao?
- Ôi bảo bối của tao! Rốt cuộc mày đã bị gì mà phải vào viện vậy? Mày nằm đây từ bao giờ? Ai đã đưa mày vào đây thế?
- Tao bị sốt từ tối qua...!Cô hàng xóm...!đưa tao vào đây...
- Tại sao mày không gọi điện cho bọn tao chứ? Mày có còn coi bọn tao là bạn mày nữa không vậy? - Diệp Châu gõ nhẹ đầu cô.
- Tao...!không sao rồi mà...!Mai là...!ra viện được rồi...
- Mày tính ra viện với cái bình thở oxi này à? Bao giờ khỏi thì mới được ra viện!
- Tao không muốn...!nghỉ học...!Học lại...!mệt lắm...
- Mày như thế này lên lớp ngồi còn mệt hơn đấy! Ở yên trong này cho tao! Tao bảo đi khám rồi chữa ngay từ hồi đầu năm nhất thì không chịu nghe cơ! Giờ thấy hậu quả chưa?
- Thấy rồi...
Trong khi Diệp Châu đang còn mải trách móc Bạch Nguyệt Sa chuyện chữa bệnh thì Hạo Hiên vẫn đứng lặng lẽ một góc nhìn hai người.
Mãi một lúc lâu sau Bạch Nguyệt Sa mới nhìn thấy anh đang đứng một mình ở cửa.
Hiên...!Lại đây...!Sao đứng một mình...!ở đó vậy?...
- Tao xin lỗi...!- Hạo Hiên nói nhỏ.
- Mày có gì...!mà phải xin lỗi?...!- Bạch Nguyệt Sa nhìn anh khó hiểu.
- Nếu hôm qua tao không gọi cho mày đến đón tao thì bây giờ mày cũng không bị như thế này...
- Không phải tại mày...!
Bạch Nguyệt Sa hiểu ra ngay vấn đề.
Nhưng cô không biết nói thế nào để Hạo Hiên biết rằng lỗi không phải do anh mà là do người khác.
Cô lại càng không thể nói ra rằng người đó đã đến tìm cô và để cô phải ra ngoài chịu lạnh trước khi cô đến đón anh...
- Giờ tao cần yên tĩnh...!một chút...!Chúng mày...!có thể về trước được không?...!Tiện...!qua cho bé con ăn...!giúp tao...
- Nhưng mà mày...
- Làm ơn...
Diệp Châu với Hạo Hiên nhìn cô một lúc rồi vẫn phải rời đi.
Những lúc cô nói câu đó là những lúc cô có chuyện gì đó nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra.
Nếu cố tình ở lại cùng cô những lúc đó sẽ không tránh khỏi chuyện cô tức giận đến phát bệnh.
- Thôi được rồi...!Có gì thì nhớ báo cho bọn tao biết nhé!
- Ừm...
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Bạch Nguyệt Sa mới tạm thấy nhẹ lòng.
Một giọt nước mắt...!Hai giọt nước mắt...!Nhiều giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô không thể chịu được nữa rồi.
Cô đã cố quên nhưng tại sao ông trời vẫn để cho cô phải nhớ lại? Cô cảm thấy mình như một chú mèo ở trong tiệm thú cưng vậy.
Cô luôn là một trong những sự lựa chọn của bất kỳ ai đến mua mèo.
Có thể lần đầu họ thấy cô vô cùng đáng yêu và muốn chăm sóc cô cả đời nhưng cuối cùng, sau một thời gian họ cũng sẽ bỏ rơi cô và nhận được sự thương hại của người khác.
Cũng có thể cô sẽ chẳng bao giờ được chọn và nếu ở lại quá lâu thì cũng sẽ không còn ai thích cô nữa.
Cô còn điểm nào chưa tốt sao?
Giờ cô cũng chỉ có thể hận bản thân mình.
Trong