An Lai phát hiện mình đang đứng trên một hành lang thật dài, cuối hành lang là một cánh cửa.
Tiếng chuông cửa bên ngoài đang điên cuồng vang lên.
Cô buồn ngủ không mở nổi mắt, muốn để người ngoài cửa tự bỏ đi nhưng tiếng chuông lại không chịu ngừng.
Chờ đến khi cô vất vả chạy quãng đường dài ra mở cửa thì, ni mã, đúng là hố cha, sao vẫn còn tiếp tục vang vậy hả? (╰_╯)# (*ni mã là một câu chửi trong tiếng Trung, dùng để chỉ một đối tượng cụ thể)
Cô giận dữ mở to mắt mới phát hiện chỉ là mơ, nhưng tiếng chuông phiền lòng kia vẫn còn tiếp tục, thứ khởi xướng là di động không ngại phiền toái nằm trên tủ đầu giường.
Vừa thấy tên người gọi cô đã tức giận: “Tiên sinh vĩ đại, xin hỏi có chỉ thị gì trọng đại là nhất định phải truyền lệnh ngay lúc tôi đang ngủ bù vậy?” Còn một câu cô chưa nói, tối hôm qua trễ như vậy anh mới cho cô được ngủ.
“Ha ha…” Giọng nam sáng sủa truyền đến, chứa đầy vẻ dịu dàng đặc hữu của anh: “Biết là em còn chưa dậy mà, Lai Lai, em xem xem mấy giờ rồi, đã gần mười hai giờ trưa rồi đó.”
An Lai nhắm mắt lại lầu bầu: “Anh cũng không nghĩ lại xem mấy giờ em mới ngủ.”
“Bảo bối, em phải biết là anh ngủ cùng lúc với em đó nha.
An Laio, có đang nghe không?”
“Đang ngủ!”
“Được rồi, bảo bối, ít nhất em phải dậy ăn cơm rồi hãy ngủ tiếp! Anh để lại bữa sáng cho em ở trên bàn dưới lầu.
Chiều anh sẽ về sớm mang em ra ngoài ăn.”
An Lai không kiên nhẫn ừ một tiếng: “Không còn gì nữa thì em cúp đây.”
“Ha ha, vì giấc ngủ của em, có lẽ về sau chúng ta sẽ bắt đầu sớm.”
An Lai mất hồi lâu mới kịp phản ứng ý anh là gì, căm giận ngắt điện thoại, tên hỗn đản này!
Bị anh đánh thức, cô không ngủ lại được nữa, miễn cưỡng ăn sạch mấy món anh để lại mới tỉnh táo một chút.
Lúc bác Hách tới, cô đang giặt quần áo trong sân.
Sau khi ăn xong, cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy quần áo Viên Thanh Cử mặc hôm qua và drap giường nằm trong rổ, nên thuận tay ném drap giường vào máy giặt.
Nhưng quần áo của Viên Thanh Cử thì cô không dám ném vào đó, đành phải bưng chậu ngồi giặt trong sân.
Nói thật cô chưa từng dùng phương thức “cổ xưa” này để giặt quần áo, thấy rất thú vị.
Nhưng mà sức cô quá yếu, không vắt khô được.
Bác Hách đi vào sân, bước nhanh tới lấy quần áo An Lai đã giặt xong đi phơi, “Phu nhân, về sau mấy thứ này cứ để đó, tôi đã sắp xếp người xong rồi, cách hai ngày họ sẽ đến dọn dẹp nhà cửa.”
An Lai nhìn quanh mảnh đất không lớn lắm này, “Cũng không có bao nhiêu, tôi tự dọn là được.”
Bác Hách vui tươi hớn hở, rất mừng khi An Lai bằng lòng bận rộn vì Viên Thanh Cử.
Hôm qua, hai anh em Hoành Ca mang đến vật dụng hằng ngày và một ít đồ điện gia đình.
Hôm nay bác Hách mang thêm mấy thứ nhỏ nhỏ đến nữa, như quần áo hằng ngày, bộ đồ tẩy rửa, hộp trang sức của An Lai… Cô thậm chí còn tìm thấy cái cốc Viên Thanh Cử quen dùng ở trong thùng nữa.
o(╯□╰)o
Bác Hách sắp xếp đồ đạc xong thì quay về, cũng không ở lâu.
Mặt trời lên dần xuống, An Lai cũng không quá muốn ra ngoài, may mà bác Hách mang cả laptop đến để cô giải buồn.
Buổi chiều, cô hỏi chị Dương nhà bên cạnh lần trước đã cho cô rau cải cúc xem chợ nằm ở đâu, cô muốn ra ngoài mua đồ ăn.
“Bây giờ đi mua sao? Hai người mới đến nên không biết, đồ ăn của trấn đều bán buổi sáng, là những thứ nông hộ bên cạnh mang tới, sau mười giờ thì cơ bản là không còn ai nữa.
Hiện giờ em đi có lẽ chỉ còn chút đồ ăn của thương lái thôi, không ngon lành gì đâu.”
“Không sao, em đi trước làm quen cũng được.”
“Vậy đi, để chị gọi Bố Bố dẫn đường cho em.” Chị Dương thấy cô kiên trì thì gọi con gái mình ra.
“Chị chỉ đường cho em là được rồi.”
“Nó ở nhà cũng chỉ có xem tivi thôi.”
Chợ cách nhà cũng không xa, Bố Bố dẫn cô đi dọc con phố khoảng năm phút, rẽ vào hẻm nhỏ không đến vài phút là tới nơi rồi.
Quả thực chẳng còn bao nhiêu thứ, An Lai chỉ mua chút cà chua và khoai tây, mua thêm chút măng tươi và một cân thịt bò.
Thịt bò giờ này chỉ còn lại mấy miếng ngoài viền, nhưng lại vừa đúng ý An Lai.
Cô thích ninh thịt bò viền này, không gì hấp dẫn hơn thịt này.
Vì cám ơn Bố Bố đã dẫn đường, An Lai mua bánh ngọt chocolate dài tám