Edit: Nhisiêunhân
Sáng hôm sau bọn họ có tiết, An Lai rề rà trong chăn thêm một lát, thấy mấy người khác đều dậy cô mới chậm rì rì đứng lên.
Nhưng mà toilet chỉ có một, còn rất nhỏ, vào phải thay phiên.
Đợi hồi lâu cuối cùng mới đến lượt An Lai, động tác cô vốn đã chậm, ngại ba người khác chờ nên cô cố ý nhanh hơn một chút, nhưng khi cô sẵn sàng thì chỉ còn cách thời gian lên lớp hai mươi phút thôi.
Không kịp ăn sáng, cũng may hôm qua cô có mang không ít điểm tâm do đầu bếp trong nhà làm, còn có thể phân cho mấy người kia.
Tú gia cầm điểm tâm trong tay, suýt thì rơi lệ: “Đã bao nhiêu năm, rốt cục cũng được ăn sáng rồi!”
An Lai không hiểu những lời này là có ý gì, nhưng vài ngày sau cô đã rõ.
Chỉ cần có tiết đầu thì hoàn toàn không kịp ăn bữa sáng, khi chuẩn bị xong thì đã muộn.
Mấy người bọn họ vội vàng chạy đến phòng học, hổn hển gặm bánh bao rồi bắt đầu lên lớp.
Nếu buổi sáng không có tiết, vậy càng đơn giản hơn, ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy ăn cơm.
An Lai nhanh chóng thích ứng nhịp sống như vậy, hai ngày đầu còn có điểm tâm cô mang theo, ăn hết thì mọi người cùng nhau chịu đói.
Đương nhiên An Lai không dám nói cho Viên Thanh Cử nghe, bằng không nhất định là ăn mắng.
Vì không để Viên Thanh Cử phát hiện, cô còn cố ý hỏi thăm người khác những món điểm tâm đặc sắc ở căn tin.
Mỗi khi Viên Thanh Cử hỏi đến cô sẽ nói cho anh nghe.
Ngày trôi qua cũng coi như hài hòa.
Lúc Viên Thanh Cử không bận việc, buổi chiều sẽ tới đón cô đi ăn cơm, hoặc mang mấy món ăn vặt trong nhà đến cho cô.
Tiết cuối chiều hôm đó vừa tan cô đã nhận được điện thoại của Viên Thanh Cử, cô tạm biệt mấy người khác, nhẹ nhàng đi từng bước nhỏ ra cổng trường, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao thẳng.
Vào trong xe, An Lai oán giận: “Sắp tới còn có tiết Maogai*, chỉ có một tiếng để ăn thôi.”
(*) "Maogai" là "Giới thiệu về Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc", một từ đồng nghĩa.
“Biết, sẽ không làm trễ giờ của em, đã đặt chỗ trước, mang thức ăn lên sẵn rồi.” Từ khi bắt đầu lên lớp, Viên Thanh Cử đã cầm một thời khóa biểu từ chỗ An Lai, biết rõ thời gian nghỉ ngơi của cô.
Còn chưa thắt dây an toàn xong đã bị giữ đầu hôn, nụ hôn bá đạo nồng nhiệt này khiến An Lai hiểu rõ một từ, tiểu biệt thắng tân hôn.
Hôn xong, Viên Thanh Cử tựa trán vào trán cô, giọng hơi khàn khàn: “Nhớ anh không?”
Mặt An Lai đỏ ửng, dựa vào Viên Thanh Cử thở dốc: “Không phải định đi ăn cơm sao?”
“Aiz…” Viên Thanh Cử buông cô ra, nổ máy.
Ăn cơm cũng khá thuận lợi, đều là món An Lai yêu thích.
Chỉ là lúc trở về có chút biến cố.
Xe được đỗ dưới một bóng cây trước khu lầu học, Viên Thanh Cử quay đầu nhìn cô: “Hôn tạm biệt?”
An Lai chủ động kề lại, hôn anh một cái, kết quả lại bị Viên Đại Lang lừa gạt, đôi tay khô nóng đã mò vào quần áo cô, lưng ghế dựa bị chậm rãi hạ thấp xuống.
An Lai đẩy anh: “Em còn phải lên lớp!”
Viên Thanh Cử kéo caravat than thở: “Maogai có gì tốt chứ.” Anh vọt tới cởi nút quần jeans của An Lai.
Nhưng cuối cùng cũng không được toại