Hai người không ai nói gì nữa, có chút tẻ nhạt.
Cũng may không lâu sau đã đến phòng của bọn họ.
Viên Thanh Cử thả An Lai lên sofa, xoay người đi rót nước cho cô.
An Lai nâng ly nhấp một ngụm nhỏ, để hòa dịu không khí xấu hổ, cô định kể chuyện hôm nay ở khu triển lãm mỹ thuật cho anh nghe.
Trước khi cô mở miệng, Viên Thanh Cử cởi giầy cao gót cho cô, xoa xoa bàn chân hơi đỏ, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm cẩn.
An Lai thoáng chốc đã quên chuyện mình muốn nói là gì.
Xoa một lát, Viên Thanh Cử hỏi cô: “Em nhìn gì vậy?”
An Lai lo lắng chuyện lúc này làm anh tức giận, cô khom người ôm tay anh lấy lòng: “Nhìn người đàn ông nhà em làm sao có thể hiền lành như vậy.”
“Người đàn ông nhà em chỉ hiền thôi sao?” Viên Thanh Cử không nâng đầu, rút tay ra tiếp tục xoa chân cho cô.
“Đương nhiên không phải, anh ấy rất được.” An Lai bắt đầu đếm: “Anh ấy đẹp trai này, dịu dàng, săn sóc, còn biết nấu ăn!”
“Tiếp tục.”
“Ừm… Anh ấy còn rất biết kiếm tiền nuôi gia đình, chưa bao giờ tức giận với em, yêu thương vợ, là ông xã tốt nhất trên thế giới.” Nói nói rồi cô mỉm cười, người đàn ông hoàn mỹ có đốt đèn cũng tìm không ra này sao có thể để cô gặp được vậy.
“Còn gì nữa?”
Còn có… còn có rất tự kỷ nữa!”
“Ha ha…” Viên Thanh Cử nắm cằm An Lai, nhẹ nhàng hôn: “Bảo bối, sao em lại không nhớ rõ biểu hiện tuyệt vời trên giường của anh chứ.
Xem ra trí nhớ vẫn chưa khắc sâu…”
An Lai hất tay anh, tránh đi: “Anh dám dùng tay xoa chân sờ mặt em sao!”
“Ghét bỏ cái gì, là chân em mà.”
“Tránh ra đi, rửa sạch tay rồi mới được sờ em.” Nghĩ lại thấy không đúng, cô nói thêm: “Không phải, là không được sờ em.”
“Không đi, làm xong rồi rửa!” Viên Thanh Cử dễ dàng đánh xuống.
“Viên Thanh Cử, anh hỗn đản!”
“Vừa rồi em đã kể ra nhiều ưu điểm của anh như vậy.
Chẳng ai hoàn mỹ, anh nếu không hỗn đản một chút thì ông trời sẽ ghen tị.
Ngoan, đừng nháo.”
An Lai trơ trụi: ( ̄_ ̄ )
Ngoan em gái anh! Anh giỏi! Lần nào cũng dùng chiêu này!
Nhưng mà hôm nay dường như đã quên mất chuyện gì đó.
Trước khi ngủ một giây, An Lai mệt mỏi rốt cục nhớ ra cô đã quên chuyện gì… cô định trở về phòng ngủ đóng gói hành lý mà! Bằng không ngày mai cô mặc cái gì?
Nằm tào*! Đều do nam sắc quá mê người.
Sau cùng cô cũng không cưỡng lại nổi mà rơi vào vòng ôm của thần ngủ.
(*nằm tào đọc nhanh thì cùng âm với “ta thao”, mà thao còn có nghĩa là… các bạn tra google nhé :v)
Nhìn cô vợ nhỏ mang sắc mặt tức giận bất bình nghiêng đầu ngủ, Viên Thanh Cử nhịn không được cười ra tiếng.
Anh vén tóc ướt mồ hôi dán trên trán cô ra, in lên đó một nụ hôn an ủi.
Thấy cô mệt như vậy, anh cũng không muốn ôm cô đi tắm đánh thức cô nữa.
Anh chỉ vắt khăn nóng lau toàn thân cho cô một lần để cô ngủ thoải mái hơn rồi mới tự mình đi tắm một lát, sau đó ôm vợ ngủ thật ngon.
Thứ đánh thức An Lai là tiếng chuông điện thoại của Viên Thanh Cử, vang mãi không có người nhận.
An Lai bị làm ồn, mơ mơ màng màng sờ soạng nửa ngày mới ấn được nút nghe.
“Chú ba, Chủ Nhận cũng bận đến vậy sao?”
Điện thoại truyền đến giọng nói khiến An Lai tỉnh táo ngay lập tức: “Chị cả, em là An Lai.
Cái đó… Anh ấy không ở đây, có lẽ đi chạy bộ rồi.”
“Không sao, nói cho em cũng giống vậy.
Tối nay hai em không bận gì chứ? Nếu không bận thì về nhà ăn bữa cơm đi.
Ông nội nhớ mấy em.”
An Lai sao có thể không đáp ứng, nói chuyện phiếm với chị cả thêm vài câu nữa cô mới cúp điện thoại.
Một lát sau Viên Thanh Cử quay về, mang theo bữa sáng và mấy bộ quần áo An Lai thường hay mặc.
“Anh về nhà rồi hả?”
“Không có, là nhờ bạn cùng phòng tên Lục Viên của em dọn giúp.”
“Đúng rồi, chị cả vừa gọi điện thoại, em nhận, nói chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Được, ăn cái gì trước đi.”
Buổi tối về nhà chính, cậu năm Đông Hành và cậu sáu Bàn Bàn đều ở đây.
Tất cả mọi người quan tâm đến cuộc sống vườn trường của An Lai.
An Lai chọn những chuyện thú vị để kể, cậu năm cậu sáu phối hợp thổi phồng lên, khiến ông nội vô cùng vui vẻ.
Nhưng vẫn không thể tránh được lại nói về vấn đề sinh con.
Chị cả Triển Hoa nói: “Chú ba cũng trưởng thành rồi, hai em định khi nào thì sinh?”
Nói đến đề tài này, ông nội lập tức phụ họa: “Đúng đúng, phải mở bàn nghị sự mới được.”
An Lai không biết mở miệng thế nào, Viên Thanh Cử lại nhàn nhạt nói: “Em chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người đâu, có con sớm rất phiền.
Mọi người cũng đừng quan tâm, em tự có chừng mực.”
“Chừng mực cái rắm!” Ông nội lão gia trực tiếp quăng đũa, nếu mày có chừng mực thì ông đã sớm ôm chắt trai rồi.
Cô bé Viên Ái chen vào bên người ông nội, đổi đôi đũa mới cho ông: “Ông cố không thương con! Con không phải là chắt trai của ông sao? Ông nói vậy con rất buồn.
Con quyết định tuyệt thực!”
Lão gia thở phì phì quay lưng lại: “Quỷ gây sự, giống hệt cô bảy của con, làm ta phiền thêm.”
Viên Thanh Cử còn ngại lửa cháy không đủ, đổ thêm dầu: “Ông cũng biết là quỷ gây sự mà còn bảo con sinh.
Với lại bây giờ An Lai còn đi học, mang thai không tiện.”
Ông nội lại chuyển qua nói với Viên Thanh Cử: “Mang thai thì tạm nghỉ học sinh con không phải được rồi sao, cái này có là vấn đề gì! Các con nếu sợ phiền thì nói ba mẹ từ Kyoto chạy về đây mang thai giúp cho!”
Ông nội đừng chạy theo trào lưu vậy chứ! An Lai nghĩ thầm.
Hơn nữa sao lại liên lụy đến ba mẹ chồng, quá bạo lực rồi.
Viên Thanh Cử cũng bị tư tưởng của ông làm nghẹn, “Ông vẫn nên quan tâm những người khác nhiều hơn đi.
Tốt xấu gì con cũng kết hôn rồi, anh hai hơn con nửa tuổi mà còn chưa kết hôn kìa.”
“Thằng hai… thằng hai có thể giống con sao?”
Viên Thanh Cử đảo mắt: “Vậy hai tên này thì sao?” Viên Đông Hành và Bàn Bàn luôn giả bộ “Em rất đói bụng, em cần ăn cơm”, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình cũng bị điểm danh.
“Anh ba thật không trượng nghĩa!” Bàn Bàn vô cùng đau đớn.
Ông nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hai người một cái, đứng lên chống gậy đi về phòng: “Không có đứa nào hiếu thuận hết.”
Viên Thanh Cử xoa xoa tóc An Lai: “Không sao đâu, ông nội cứ như vậy thôi, vừa nói đến việc con cái là kích động, sẽ tốt lên ngay.
Em ăn thêm đi, vừa rồi không ăn được bao nhiêu cả.”
Nháo thành như vậy, An Lai sao có thể nuốt trôi nữa: “Em đi xem ông nội.”
“Cũng được, ông nội thương em, em qua dỗ ông đi.”
An Lai gật gật đầu, nghĩ rồi lại xuống phòng bếp nấu chút cháo xương dễ tiêu hóa.
Chị dâu cả Triển Hoa cũng vào theo: “Nấu cho ông nội ạ?”
“Vâng.”
Nhận ra sự bất an của An Lai, Triển Hoa vỗ vỗ vai cô: “Không sao, ông nội không