“Quay về thu dọn đồ đạc đi, lúc nào chuyển thì gọi cho anh để anh sắp xếp tài xế”.
Hạ Minh Nguyệt không ngờ câu tiếp theo của Lệ Cảnh Minh sẽ là đuổi cô ta đi, không hề có ý tiếc nuối giữ lại.
Hạ Minh Nguyệt im lặng một lúc mới nói: “Vâng”.
Thím Vương đứng một bên sửng sốt, Hạ Minh Nguyệt đột nhiên xuất viện thì đã đành, Lệ Cảnh Minh vậy mà còn đuổi người ra khỏi nhà.
Lẽ nào là vì anh đã biết chuyện Hạ Minh Nguyệt cố ý ngã xuống lầu rồi vu oan cho Thẩm Tri Ý?
Thím Vương vốn dĩ còn muốn nói vài câu cho Hạ Minh Nguyệt nhưng bà ta cảm thấy chột dạ, mãi đến khi rời khỏi bệnh viện cũng không nói thêm một câu.
Triệu Tiền đi hết nửa thành phố rất nhanh đã trích xuất một phần video giám sát của ngày hôm đó.
Hắn đem về nhà, không kịp ăn uống gì đã bắt đầu tìm đoạn video đó rồi cắt chỉnh cho Lệ Cảnh Minh.
Trong tin nhắn Lệ Cảnh Minh chỉ nói đại khái thời gian nhưng không nói trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện này nên hắn tua nhanh qua.
Khung cảnh chuyển đến là cảnh Thẩm Tri Ý “đẩy” Hạ Minh Nguyệt xuống lầu.
Hắn tua đến tốc độ nhanh nhất, không lâu sau lại thấy Lệ Cảnh Minh ôm Thẩm Tri Ý ném thẳng từ tầng hai xuống, máu be bét khắp sàn, khung cảnh đó nhìn mà khiếp sợ.
Triệu Tiền cứng đờ người ngồi đó, thậm chí quên cả chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hắn như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng khó tin, sẽ không bị tổng giám đốc Lệ diệt khẩu chứ?
Nói thật hắn vẫn biết Lệ Cảnh Minh tàn nhẫn, thủ đoạn nham hiểm, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn đến mức không có giới hạn, lại ném một người phụ nữ xuống lầu.
Nhìn sàn nhà dính đầy máu là biết chuyện sau đó không hề đơn giản.
Triệu Tiền hơi hoang mang, hắn quen với Lệ Cảnh Minh rất nhiều năm nay.
Trong công việc anh rất dứt khoát, có tài lãnh đạo, dù xử lý việc khó đến mức nào cũng đều rất lý trí và bình tĩnh nhưng khi ở với Thẩm Tri Ý lại như một tên điên.
Lệ Cảnh Minh rất yêu Thẩm Tri Ý sao? Triệu Tiền nghĩ là yêu, dù sao cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy.
Hơn nữa hắn vẫn không quên khi Thẩm Tri Ý vào phòng cấp cứu cách đây hai ba tháng, sắc mặt bình tĩnh của Lệ Cảnh Minh bắt đầu thay đổi, con người đen láy trầm tĩnh toát ra vẻ đáng sợ như viên thủy tinh bị vỡ vụn.
Đó là tình cảm chân thật nhất của anh, không thể nào giả vờ được.
Lúc đó Lệ Cảnh Minh rõ ràng sợ Thẩm Tri Ý rời khỏi mình như thế, vậy tại sao lại không biết trân trọng? Cứ sỉ nhục khiến cô bị tổn thương.
Triệu Tiền không hiểu nổi, hắn