Hạ Minh Nguyệt cầm hộp cơm giữ nhiệt đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ lên vì nắng, nhìn thấy Lệ Cảnh Minh đi ra, ánh mắt cô ta không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, cô ta cố gắng kiềm chế.
“Cảnh Minh, đây là đồ ăn em nấu cho anh và Thẩm Tri Ý, bên trong còn đồ ăn anh thích”.
Lệ Cảnh Minh nhìn cô ta một lúc, cuối cùng tầm nhìn lướt đến hợp cơm giữ nhiệt trong tay cô ta, trông có vẻ rất lớn, rất nặng.
Lệ Cảnh Minh vươn tay nhận lấy: “Sau này không cần đem đến nữa”.
“Em lo anh không quen ăn thức ăn ngoài”.
Anh đã ăn cơm Thẩm Tri Ý nấu mấy ngày, dạ dày đã quen như thế, thức ăn ngoài quả thật không hợp khẩu vị anh nhưng bây giờ không thể kén chọn, hơn nữa tài nấu ăn của Hạ Minh Nguyệt cũng không hơn được thức ăn ngoài là bao, đem đến cũng lãng phí thời gian.
Lệ Cảnh Minh là người rất lý trí, biết cách tận dụng thời gian để phân chia việc, sắp xếp một ngày rất chỉnh chu, người ngoài nghĩ tính cách này là lạnh nhạt và khó ưa.
“Em có muốn lên trên ngồi một lát không?”, Lệ Cảnh Minh nhìn mồ hôi trên trán cô ta.
Hạ Minh Nguyệt gượng cười: “Em không lên đâu, Thẩm Tri Ý có thể không muốn gặp em”, đây là những lời trước đây Lệ Cảnh Minh nói với cô ta.
Lệ Cảnh Minh gật đầu, không khách sáo nói: “Vậy em về sớm đi, anh cũng đi lên đây”.
Thấy anh sắp rời đi, Hạ Minh Nguyệt vội gọi anh lại: “Cảnh Minh, Thẩm Tri Ý ổn hơn chưa? Em thấy trên mạng…”
Lệ Cảnh Minh nghĩ đến mấy thứ này, sắc mặt sầm lại: “Không sao, sắp ra viện rồi”.
“Vậy thì tốt, em về đây, có gì cần anh cứ gọi cho em”.
Lệ Cảnh Minh lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, anh sẽ sắp xếp cho Triệu Tiền”.
Hạ Minh Nguyệt sửng sốt, cô ta đã đoán trước được thái độ này của Lệ Cảnh Minh, cũng không buồn lắm, cô ta cười: “Vâng”.
Cô ta không ở lại lâu bèn xoay người đi, Lệ Cảnh Minh đã có khoảng cách với cô ta, quấn chặt không buông chỉ càng khiến anh không vui, chi bằng thuận theo anh làm một người nghe lời ngoan ngoãn.
Còn Thẩm Tri Ý… vốn cứ nghĩ những thứ trên mạng đều là tin đồn bậy nhưng hôm nay nhìn sắc mặt Lệ Cảnh Minh, xem ra người này điên thật rồi.
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ!
Hạ Minh Nguyệt thu lại bộ dạng dịu dàng, ánh mắt trở nên hung ác: Muốn điên thì tốt nhất điên cả đời đi.
Thẩm Tri Ý ngáng đường cô ta, cô ta sẽ không tha cho cô, chỉ có giải quyết “nhân tố” này cô ta mới có thể đứng vững bên cạnh Lệ Cảnh Minh.
Bây giờ cô ta đã không trông đợi vào tình cảm của Lệ Cảnh Minh nữa, cô ta mới không ngốc nghếch cố chấp giữ mãi một thứ không bao giờ có được để khiến mình mất đi mọi thứ như Thẩm Tri Ý.
Nếu Lệ Cảnh Minh không có tình cảm với cô