Thẩm Tri Ý bị nhốt trong phòng ngủ ba ngày, cô không ra ngoài được, điện thoại để ngoài nên không liên lạc được ai ứng cứu.
Ngày đầu tiên còn chịu được, nhưng càng về sau càng không chịu nổi.
Nước trong nhà vệ sinh không được lọc, khát không chịu được cô mới uống một chút, đói chỉ vào thể vào nhà vệ sinh nuốt giấy vệ sinh, đau chỉ có thể uống thuốc giảm đau và thuốc dạ dày.
Vì để giữ thể lực Thẩm Tri Ý luôn nằm trên giường, mồ hôi trên người ướt rồi khô, lặp lại không ngừng, khuôn mặt tái mét của cô cùng cơ thể chẳng khác gì bức tường phía sau, bị ánh sáng mặt trời rọi vào, cảm giác cả người trong suốt.
Ba ngày dài quá, Thẩm Tri Ý chưa bao giờ cảm thấy khó sống thế này, đặc biệt là vào ban đêm, thời gian như ngừng lại.
Cô tê dại nhắm mắt lại, đầu óc mơ hồ, bệnh nhân ung thư sức khỏe yếu, không cẩn thận là sẽ sốt, cô sờ đầu mình, không cần nhiệt kế chỉ sờ bằng tay, nhiệt độ đã tăng lên rồi.
Mắt khô đến đau rát, mở ra rồi đóng lại do không ngủ được, thời gian dần trôi, đầu óc Thẩm Tri Ý càng ngày càng trì trệ, giống như cỗ máy không linh hoạt.
Thứ duy nhất có thể khiến cô chống chọi đến bây giờ là câu nói của Lệ Cảnh Minh, chỉ cần qua được ba ngày, cô sẽ được ra ngoài.
Chỉ là bao giờ mới đến lúc đó?
Cô đắp chăn lên người, rúc vào chăn, bao bọc cơ thể, co người lại, trông rất kỳ quái, rõ ràng đang nằm trong chăn nhưng vẫn rét run, lỗ chân lông cả cơ thể như thấm khí lạnh khiến cô rét đến mức ngay cả ngón chân cũng cuộn lại.
Dạ dày khó chịu, ngay cả những bộ phận khác trên cơ thể cũng đau quặn lại, như bị tế bao ung thư lây lan, cùng dạ dày thối rữa, Thẩm Tri Ý nghiến răng nghiến lợi, miệng phát ra tiếng rầm rì.
…
Lúc này Thẩm Tri Ý đang dùng hết sức lực của bản thân để đấu tranh cùng căn bệnh, cô không biết bên ngoài mọi chuyện đã thay đổ.
Thẩm Thị gặp nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ, cổ phiếu tụt dốc, Thẩm Tri Ý biến mất làm cho mọi người hoảng hốt.
Thẩm Xương Nam tiêu đời rồi, dự án bất động sản ông ta đầu tư biến thành mỏ than, núi than bị sập, chôn sống 32 công nhân, 10 người thương nhẹ, 15 người trọng thương, 7 người chết.
Đào mỏ trái phép cộng thêm ảnh hưởng đến tính mạng của người khác, Thẩm Xương Nam không bị tử hình cũng phải ngồi tù mọt gông.
Cho dù dùng cả Thẩm Thị để cứu ông ta thì cũng chẳng cứu được, Thẩm Tri Ý bị giam ba ngày từ một cô chủ của nhà họ Thẩm biến thành con gái tội phạm, ai ai cũng mắng cô.
Sự cố xảy ra trong một ngày ngắn ngủi, ai ai cũng biết, Lệ Cảnh Minh thấy mọi chuyện xảy ra hết, chuẩn bị đi đón Thẩm Tri Ý xem kịch hay.
Thời gian tòa án phán quyết Thẩm Xương Nam là vào sáng ngày mùng mười, anh muốn Thẩm Tri Ý đích thân nhìn bố mình bị phán án tử hình, anh nghĩ vẻ mặt của Thẩm Tri Ý lúc ấy sẽ đặc sắc lắm.
Vốn bảo nhốt Thẩm Tri Ý ba ngày, kết quả đến bảy giờ sáng ngày thứ tư mới đi đón cô.
Tâm tình của Lệ Cảnh Minh không tồi, lái xe còn mỉm cười.
Lệ Cảnh Minh về biệt thự đi thẳng đến phòng ngủ, cả căn biệt thự yên lặng không tiếng động, khiến cho người ta cảm giác ở đây không có ai.
Chìa khóa trên tay vang lên tiếng lách cách, Lệ Cảnh Minh cúi đầu lo lắng nhìn, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa của phòng ngủ.
Anh vặn chìa khóa hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa mở ra, Lệ Cảnh Minh mở cửa từ từ đi vào.
Trong căn phòng rất tối, rèm cửa che hết tất cả cửa sổ, khiến căn phòng tối thui, Lệ Cảnh Minh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Tri Ý nằm co người trong góc giường.
Anh bật đèn, tiếng động khẽ khàng khiến người phụ nữ trên giường hơi run, Lệ Cảnh Minh nhíu mày.
Thẩm Tri Ý làm gì vậy? Anh vào rồi sao không phản ứng gì?
“Thẩm Tri Ý”, Lệ Cảnh Minh đi vào mở chăn ra, Thẩm Tri Ý bị nhốt bốn ngày, gương mặt tái nhợt tiều tụy, môi xanh xao màu ngó sen, cả người như món đồ dễ vỡ, như chỉ cần đụng vào thì sẽ vỡ.
Lệ Cảnh Minh chưa từng nhìn thấy Thẩm Tri Ý yếu đuối như vậy, tim không khỏi nhói lên, đau quá.
“Đứng lên cho tôi, giả chết làm gì!”, vừa động đến tay cô, anh mới phát hiện ra tay cô lạnh như băng vậy.
Lệ Cảnh Minh hoảng loạn, cúi người bế Thẩm Tri Ý gầy trơ xương vào lòng, người này nhẹ hơn ba ngày trước nhiều, hóa ra ba ngày không ăn cơm sẽ gầy như vậy.
Ôm vào ngực anh cảm giác như đang ôm một đứa bé, cả người chỉ còn da bọc xương, chạm vào hơn cộm.
Ánh sáng bên ngoài hơi chói mắt, Thẩm Tri Ý run rẩy mở mắt, con ngươi xinh đẹp lờ đờ, trống rỗng, không hề tức giận.
Rốt cuộc cô cũng vượt qua rồi.
Thẩm Tri Ý hơi ngửa đầu nhìn Lệ Cảnh Minh, nhìn đôi môi mỏng, lỗ mũi, ánh mắt của anh.
Nước mắt nhịn ba ngày tuôn ra, Lệ Cảnh Minh cảm nhận được, anh cúi đầu thấy Thẩm Tri Ý hai mắt ngấn lệ đang nhìn mình.
Thẩm Tri Ý thường xuyên không chớp mắt nhìn anh, bên trong là vẻ thâm tình, trước kia Lệ Cảnh Minh cảm thấy ánh mắt thâm tình này rất đáng ghét, nhưng hôm nay thấy mắt Thẩm Tri Ý như mất đi ánh sáng, bên trong đen nhánh, dù thế nào anh cũng không tìm lại được chút thâm tình kia.
Lệ Cảnh Minh cảm thấy hơi đau lòng, như bị cây chùy đánh trúng, buồn bực vô cùng.
Thẩm Tri Ý thiếu nước nghiêm trọng, cộng thêm cơn đau hành hạ, trông cô như một bông hoa khô, nói chuyện cũng không có sức, cô cố gân giọng khó khăn nói ra hai chữ: “Đi đâu?”
Lệ Cảnh Minh ôm cô ra bãi đậu xe: “Đến bệnh viện”.
“Tôi không đi viện”, từ nhỏ cô đã không thích vào viện, đối với cô bệnh viện chính là nơi bi kịch bắt đầu, mẹ cô chết trong viện, mà bệnh của cô nếu như đi viện chắc chắn không lừa được Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Không đi viện, cô muốn chết phải không?”
Tôi vốn sắp chết mà, Thẩm Tri Ý ho khan mấy tiếng, cô ấn chặt vùng bụng, hốc mắt đẫm nước: “Chúng ta… ra tòa làm thủ tục ly hôn đi”.
“Cô còn muốn ly hôn với tôi?”
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lúc này lạnh lùng tựa trời đông giá rét, ánh mắt nhìn qua mặt Thẩm Tri Ý, hung ác như vô số con dao.
Thẩm Tri Ý biết mình không thể tránh né, cô nuốt nước miếng, để cổ họng ướt hơn chút, sau đó khàn giọng nói: “Nếu không thì sao? Tôi cũng đâu phải không có anh thì không sống được, Lệ Cảnh Minh anh nhốt tôi bốn ngày, chẳng phải tôi vẫn sống đó sao?”
Lệ Cảnh Minh mím chặt đôi môi mỏng, anh vốn đang đứng sau cửa xe bên cạnh, nghe thấy mấy lời này của Thẩm Tri Ý, đôi chân dài đi thẳng đến