Trong phòng riêng rộng lớn, mấy người đàn ông trung niên mặc tây trang ngồi trên ghế sofa, mỗi người đều ôm một hai mỹ nữ.
Dung mạo của Thẩm Tri Ý nổi tiếng ở Thành Đô, cô vừa bước vào, cảm giác ánh đèn của phòng riêng tối đi mấy phần, khiến mấy người đẹp tiếp rượu trông khá tầm thường.
Thẩm Tri Ý liếc mắt một cái cuối cùng nhìn về phía người đàn ông ngồi ở giữa, cô biết tại sao giọng nói của người đàn ông trong điện thoại lại quen đến vậy rồi.
Mặc dù đây là lần đầu cô đi đến sòng bạc ngầm, nhưng cô cũng khá hiểu bối cảnh nơi này, cũng biết những cái tên thành lập nơi đây.
Trần Gia Hành khẽ vẫy tay gọi cô: “Cô Thẩm, mời cô ngồi”.
Lần này Thẩm Tri Ý đến là để mang Thẩm Tu Lễ đi, nhưng nhìn qua một lượt chẳng thấy hắn đâu, cô đứng đấy bất động hỏi: “Thẩm Tu Lễ đâu?”
“Đi, mang người đến đây”, Trần Gia Hành sai bảo người đứng bên cạnh.
Nhân viên phục vụ đi vào gọi rượu xong liền đi ra, cửa phòng chưa đóng, Thẩm Tri Ý đứng giữa phòng riêng, đối mặt với tất cả mọi người, cô không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như thường.
Vài phút sau, cô nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vệ sĩ lôi Thẩm Tu Lễ đến.
Thẩm Tu Lễ té xuống đất như một con chó, tay bị còng lại không cử động được, mặt mày hoảng loạn nhìn bốn phía, khi nhìn thấy Thẩm Tri Ý mắt hắn liền lóe sáng, bò dậy đi đến chỗ Thẩm Tri Ý: “Tri Ý, em đến đưa anh đi sao”.
Thẩm Tri Ý nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự khó chịu, cô lấy ra một tấm thẻ: “Trong thẻ này có bốn triệu rưỡi, năm triệu rưỡi còn lại sau tôi sẽ đưa”.
Trần Gia Hành nhíu mày cảm thấy bất ngờ, gã vốn thích người làm việc nhanh gọn lẹ, nhưng nhanh gọn lẹ như Thẩm Tri Ý thì vẫn khá hiếm, đến không hỏi gì, đưa tiền luôn.
Trần Gia Hành đốt điếu thuốc, híp mắt nói: “Không ngờ cô Thẩm tin tôi như vậy”.
“Những kẻ khác nợ mười triệu, tôi còn suy xét xem vấn đề ở đâu, nhưng anh ta”, Thẩm Tri Ý liếc mắt nhìn Thẩm Tu Lễ đang nằm dưới đất: “Anh thua mười triệu là chuyện bình thường, tôi cũng tin ông chủ Trần không lừa tôi”.
Trần Gia Hành gảy gảy tàn thuốc, đánh mắt với thuộc hạ, nhận lấy tấm thẻ trong tay Thẩm Tri Ý, dùng máy BOSS kiểm tra.
“Đúng là bốn triệu rưỡi”.
“Còn năm triệu rưỡi, cô Thẩm định lúc nào trả?”
Lúc đầu khi gọi điện họ đã hẹn một tuần, nhưng với Thẩm Tri Ý mà nói như vậy gấp quá.
Thẩm Tri Ý nói thật lòng: “Một tuần gấp quá, tôi không gom kịp, một tháng được không?”
“Một tháng cũng được thôi, nhưng lãi