Trần Gia Hành bị trói vào cột, giọng đã khàn đi vì kêu khóc.
Bị tra tấn từ từ như thế này chi bằng một dao giải quyết gọn lẹ còn dễ chịu hơn.
Nhưng Lệ Cảnh Minh cũng giống gã, trời sinh đã có thú vui hành hạ người khác.
Con dao được nung đỏ hồng in hằn trên người gã để lại từng vết bỏng, sau đó tiếp tục dùng mũi dao cắt bỏ lớp da rang cháy cạnh.
“Tôi sai rồi, tổng giám đốc Lệ, anh rộng lòng từ bi tha cho tôi lần này đi”.
“Khi Thẩm Tri Ý cầu xin mày, mày có tha cho cô ấy không?”
Thẩm Tri Ý căn bản không hề xin tha, nhưng cho dù cô ấy có cầu xin thì lúc đó Trần Gia Hành cũng sẽ không buông tha cho cô.
“Cởi quần hắn ra”.
Tên đàn em đang tra tấn chợt bỏ dao xuống, không nói một lời đã cởi quần của Trần Gia Hành.
Trần Gia Hành sợ đến mức són tiểu, quần vừa cởi ra đã ngửi thấy mùi nước tiểu, người đàn ông cầm quần gã cau mày kinh tởm.
Trần Gia Hành không biết Lệ Cảnh Minh định làm gì, nhưng đã cởi quần của gã ra rồi thì cũng chẳng có chuyện gì tốt lành được.
Bên dưới gió mát rười rượi, vốn dĩ gã đã sợ hãi, bây giờ lại sợ đến đỉnh điểm, đầu óc tê dại, hai lỗ tai ong ong, bắp chân run lẩy bẩy.
Sắc mặt Trần Gia Hành tái nhợt, khóe miệng run rẩy: “Tổng giám đốc Lệ, anh… làm thế này là…”
“Nếu mày không thể kiểm soát được phần dưới của mình thì cắt bỏ là được”, Lệ Cảnh Minh nhàn hạ ngồi xuống.
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, bay bổng, nhưng mỗi lời nói đều như một nhát dao cứa vào người Trần Gia Hành, như thể muốn lấy mạng gã.
Trần Gia Hành đã cạn nước tiểu, nếu không gã sẽ lại bị dọa sợ đái tiếp.
“Tổng giám đốc Lệ, đừng mà!” Trần Gia Hành sốt sắng hét lên: “Mặc dù tôi chạm vào người phụ nữ của anh, nhưng là do cô ta tự nguyện, huống hồ tôi thực sự chưa chạm vào cô ta”.
Trước đó bị đánh nên mồm miệng Trần Gia Hành nói năng không rõ ràng, nhưng lúc này gã bị dọa sợ đến mức miệng lưỡi bỗng trở nên linh hoạt, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Mặc dù gã có tội nhưng tội lỗi cũng không đến mức đó.
Nhiều nhất là gã đánh Thẩm Tri Ý vài lần, vết thương ở cổ tay cô là do cô tự cắt, hơn nữa cô còn đâm vào vai gã một nhát.
Hắn tàn nhẫn, Thẩm Tri Ý còn tàn nhẫn hơn.
Còn Lệ Cảnh Minh càng tàn nhẫn đến mức không phải còn người, vậy mà lại muốn thiến hắn!
Lệ Cảnh Minh ngồi ở đó không phát ra tiếng động, sắc mặt càng lúc càng trở nên u ám.
Ngón tay anh không ngừng gõ trên tay ghế vịn, nhịp điệu đủ để phản chiếu nội tâm của anh.
“Mày nói là Thẩm Tri Ý tình nguyện sao?”
“Đúng… đúng vậy…”
Trong ánh sáng lờ mờ, đường nét trên khuôn mặt Lệ Cảnh Minh hơi mơ hồ, cộng thêm nước mắt Trần Gia Hành giàn giụa nên càng không thể nhìn rõ.
Nhưng nghe nhịp điệu gõ tay có thể cảm nhận được đôi mắt đen đang nhìn gã có vẻ đe dọa bức người như diều hâu.
Trần Gia Hành run giọng nói: “Nếu tổng giám đốc Lệ không tin thì có thể tới gặp Tiểu Vương cấp dưới của tôi.
Thỏa thuận do Thẩm Tri Ý ký tên đều nằm trong tay hắn”.
Lệ Cảnh Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Người đàn ông đang lau chùi con dao trước mặt Trần Gia Hành, bỗng quay đầu liếc nhìn Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh vẫy tay, người đàn ông bỏ con dao xuống, Trần Gia Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Cảnh Minh: “Gọi điện thoại bảo hắn đưa các bản thỏa thuận đến đây”.
Trần Gia Hành đâu dám không nghe theo, gã lập tức đọc ra một dãy số.
Sau khi cấp dưới của Lệ Cảnh Minh bấm số, gã liền cử người gửi bản thỏa thuận mà Thẩm Tri Ý đã ký theo ý của Lệ Cảnh Minh.
Sau nửa tiếng chờ đợi, chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông đi ra ngoài lấy thỏa thuận và giao cho Lệ Cảnh Minh một cách cung kính.
Đây là tài liệu gốc, Lệ Cảnh Minh nhìn nét chữ quả nhiên là của Thẩm Tri Ý, trên đó còn có dấu vân tay.
Anh