Ngay trên đống phế phẩm đó là một “khung tranh treo trang trí”, Lệ Cảnh Minh lật khung tranh đó lại, vừa nhìn liền ngây người.
Đó nào phải tranh treo trang trí gì, rõ ràng là ảnh cưới của anh và Thẩm Tri Ý mà.
Khung ảnh cưới này anh còn nhớ rõ, nhưng anh cũng nhớ, trước đây anh đã đập vỡ rồi, còn yêu cầu Thẩm Tri Ý vứt nó đi, vì sao giờ đây còn nguyên lành đặt ở đó?
Có phải lúc sau cô ấy lại lén lồng khung rồi giấu đi? Nếu đã giấu bốn năm, vì sao bây giờ lại ném vào đống phế phẩm thế này?
Lệ Cảnh Minh không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này là sao, trong thời gian qua, anh vẫn luôn phủ định sự chuyển biến trong tình cảm của Thẩm Tri Ý dành cho mình, nhưng bây giờ, trông thấy tấm ảnh cưới bị vứt bỏ, anh không thể không thừa nhận, Thẩm Tri Ý đã thật sự buông bỏ phần tình cảm dành cho anh.
Trước đây anh vẫn luôn mắng Thẩm Tri Ý không biết xấu hổ, tự tin cho rằng Thẩm Tri Ý sẽ ti tiện yêu mình như thế cả đời, chẳng ngờ cũng có ngày cô không còn thương anh nữa, ngày này tới thật bất ngờ, khiến anh không kịp đề phòng.
Lệ Cảnh Minh siết chặt nắm tay, phần da nơi khớp xương đã trắng bệch ra mà không hay biết.
Thẩm Tri Ý vừa đi ra đã thấy anh đứng cạnh đống phế phẩm, tiến lại gần mới nhìn rõ thứ anh đang cầm trong tay chính là tấm ảnh cưới của hai người.
Thẩm Tri Ý nói: “Trước đây không nỡ vứt, hiện giờ tôi phải chuyển nhà, không có chỗ để, mấy thứ chẳng có ý nghĩa gì thế này để đó nhìn cũng phiền lòng, vì nó sẽ gợi lại những ký ức không vui”.
“Vì thế bây giờ cô muốn vứt đi?”, đôi mắt vốn đã dữ dằn của Lệ Cảnh Minh như càng thêm lạnh lẽo, đồng tử đen bóng như hai giọt mực, nhìn chằm chằm cô, sâu không thấy đáy.
“Không vứt đi, chẳng lẽ để đó tự làm bản thân ngứa mắt à? Chẳng phải anh cũng không thích còn gì?”
Chẳng phải anh cũng không thích? Đúng vậy, anh không thích, không thích Thẩm Tri Ý ghét bỏ bức ảnh cưới này, giống như Thẩm Tri Ý đã nói, thứ đó sẽ gợi lên những ký ức không vui vẻ trong anh, thứ trước đây nên vứt bỏ, hiện tại không cần giữ lại.
Hai người cứ đứng đó không nói một lời, giằng co trong im lặng, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, may sao, đúng vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Thẩm Tri Ý ra mở cửa, lần này đúng là ông lão thu phế liệu, ông cụ còn cầm một sợi thừng dài buộc vào xe kéo.
“Cô gái, phế phẩm cô không cần ở đâu?”
“Ở trong nhà ạ, ông vào nhà trước đã”, Thẩm Tri Ý nghiêng người nhường lối cho ông lão kéo xe vào cửa.
“Để cháu kéo giúp ông đi ạ”.
Ông lão phất tay: “Không cần, mình tôi tự làm được,