Thẩm Tri Ý cực kỳ quẫn bách, cảm thấy tai mình bỏng rát.
Bạch Thu đi bên cạnh cô rất tự nhiên đáp lại: “Ừ thì thích”.
Viện trưởng vừa nghe thế cười càng to hơn: “Không ngờ Bạch Thu lại nghĩ thông suốt như thế, lần đầu tiên thích con gái, nếu người này thông minh một chút thì tốt rồi”.
Bạch Thu nhíu mày đanh mặt nói: “Tôi vốn dĩ thông minh mà”.
Viện trưởng không để ý lắm lời nói của anh ta, dù sao cũng chỉ là một tên ngốc.
Huống hồ gì dù thích thật thì thế nào, Thẩm Tri Ý là cô chủ đã kết hôn, có thể thích tên ngốc như anh ta sao? Đúng là viển vông.
Thẩm Tri Ý vô thức ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Bạch Thu, lòng bỗng căng thẳng nói: “Anh… anh nhìn tôi làm gì?”
“Cô đã biết tên của tôi rồi nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô”.
Thẩm Tri Ý thở phào, thì ra chỉ hỏi tên: “Thẩm Tri Ý”.
“Thẩm Tri Ý… Thẩm Tri Ý… Thẩm Tri Ý”.
Giọng Bạch Thu rất hay, đầy từ tính, khi lẩm bẩm tên của Thẩm Tri Ý như đàn violin du dương khiến tim người khác đập rộn ràng theo.
Thẩm Tri Ý thầm mắng mình không có tiền đồ, thế mà lại bị giọng nói của một người đàn ông xa lạ trêu chọc, hơn nữa đối phương còn là một tên ngốc…
Trí nhớ Bạch Thu không tốt, cần phải tốn thời gian khá lâu mới nhớ được đồ vật, anh ta sợ mình quên mất tên của Thẩm Tri Ý nên cả đường đi cứ lẩm bẩm, mãi đến khi khắc sâu vào lòng anh ta mới ngừng.
Bạch Thu biết mình ngốc, người ở viện mồ côi thường gọi anh ta là tên ngốc, ghét bỏ IQ của anh ta không cao, anh ta không dám dựa quá gần vào Thẩm Tri Ý sợ đối phương ghét mình, nhưng cũng không muốn đứng cách cô quá xa, cứ đi ở bên cạnh nhìn mặt bên của cô.
Thẩm Tri Ý là người đẹp nhất mà anh ta từng gặp, hơn nữa tên của cô cũng rất hay.
Anh ta vô thức gọi: “Ý Ý”.
Thẩm Tri Ý quay đầu sang nhìn, đây là biệt danh của cô, bình thường cũng chỉ có Tần Mặc mới gọi cô như thế nhưng vẫn ít khi, người đàn ông vừa mới quen này lại gọi như thế khiến cô sửng sốt.
Một lúc sau, cô vẫn cảm thấy hơi vi diệu, cảm giác quen thuộc trước đó ngày càng mãnh liệt, rõ ràng cô chưa từng gặp Bạch Thu nhưng tại sao cứ cảm thấy rất quen, cứ như đã từng gặp từ rất lâu trước đây vậy.
Thẩm Tri Ý không từ chối cách gọi thân thiết này của anh ta: “Sao thế?”
Bạch Thu hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn lên trời, cười nói: “Tôi có thể gọi cô là Ý Ý không?”
Thẩm Tri Ý cảm thấy khá buồn cười: “Chẳng phải anh vừa gọi đó sao?”
“Tên cô hay thật đấy”, Bạch Thu càng vui vẻ hơn, sau khi về cứ luôn dính bên cạnh Thẩm Tri Ý, anh ta sẽ không đi quá gần mà đứng ở nơi không quá xa để nhìn cô, ánh mắt đó như một chú cún bị bỏ rơi.
Thẩm Tri ý chơi đùa cùng đám nhóc, một lúc đã quên mất ăn cơm trưa, cộng thêm xung quanh toàn là mùi sữa của trẻ em, cô hơi buồn nôn, dạ dày cũng bắt đầu đau.
Thẩm Tri Ý vội vàng kéo khóa túi ra lật tìm bên trong, ngoài chìa khóa, điện thoại và mỹ phẩm thì không còn gì nữa, cô để quên thuốc dạ dày ở nhà rồi.
Bệnh dạ dày mà tái phát thì hỏng chuyện mất, nghiêm trọng có thể đau đến ngất xỉu, sức chịu đựng của Thẩm Tri Ý rất tốt nhưng cô cũng không chịu được cơn đau do dạ dày.
Sắc mặt tái nhợt, Thẩm Tri Ý lảo đảo ngồi xuống, cả người đầy mồ hôi.
Bạch Thu nãy giờ luôn nhìn cô đã nhận ra vẻ khác thường ngay khi cô ngồi xuống, anh ta chạy đến: “Cô bị bệnh rồi”.
Thẩm Tri Ý nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, muốn cười nói với anh ta không sao nhưng không thể nói thành lời.
Nghe giọng Bạch Thu nói, viện trưởng đi đến nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đến mức vã mồ hôi cả Thẩm Tri Ý, mặt mày nhăn tít lại, bà ta cũng hoảng hốt: “Cô Thẩm làm sao thế?”
“Tôi không thoải mái, viện trưởng, tôi đi trước đây…”
Viện trưởng lo lắng nhìn cô ôm bụng cứ nghĩ cô ăn phải thức ăn không sạch: “Cô đã đau thế này vẫn nên đi