“Vậy lát nữa chúng ta nói với Thẩm Tri Ý đi, lỡ đâu cô ta không đồng ý thì sao?”
“Cô ta có đồng ý hay không cũng phải sinh”, chẳng phải cô không muốn sinh con của anh sao? Vậy thì anh sẽ ép buộc Thẩm Tri Ý phải sinh.
Lệ Cảnh Minh luôn ở cạnh Hạ Minh Nguyệt, đến khi thím Vương gọi anh nói Thẩm Tri Ý đã tỉnh, anh mới đứng dậy.
Hạ Minh Nguyệt kéo tay áo anh: “Đã nói dẫn em theo cùng rồi mà?”
“Em còn chóng mặt không?”
“Có thể đi được”, Hạ Minh Nguyệt nhấc chăn lên, chậm rãi chống người dậy bước xuống giường, vừa lấy máu cảm thấy hơi choáng váng là chuyện bình thường nhưng một lúc sau đã khỏi.
Lệ Cảnh Minh ôm eo đỡ cô ta đi, hai người cùng đến phòng bệnh bên cạnh.
Thẩm Tri Ý cố gắng mở mắt ra, nhất thời không biết mình đang ở đâu, đến khi nghe tiếng thím Vương gọi y tá, cô mới hoàn hồn nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Cô nhìn thuốc truyền trên đỉnh đầu, sau đó giơ tay lên sờ bụng mình, cô không còn cảm nhận được động tĩnh bên trong nữa rồi.
Thẩm Tri Ý chết lặng, cô chưa từng nghĩ con của cô lại ra đi bằng cách này.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nghe động tĩnh Thẩm Tri Ý ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Lệ Cảnh Minh dìu Hạ Minh Nguyệt đi vào.
Nhìn thấy hai người này, Thẩm Tri Ý không kiềm chế được run rẩy, đôi mắt hiện lên vẻ căm thù.
Lệ Cảnh Minh cảm nhận được ánh mắt của anh, khẽ cau mày.
Hạ Minh Nguyệt khoác lên cánh tay Lệ Cảnh Minh, cười dịu dàng: “Thẩm Tri Ý, cô vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tri Ý không kiềm chế được cảm xúc của mình, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, tim đập loạn, cả người trở nên lạnh lẽo: “Cút!”
Hạ Minh Nguyệt làm như hoảng sợ, cả người run rẩy co người nép vào lòng Lệ Cảnh Minh, ở một góc không ai nhìn thấy, đôi mắt đen láy của cô ta trở nên nham hiểm.
Lệ Cảnh Minh vỗ nhẹ vào lưng Hạ Minh Nguyệt: “Thẩm Tri Ý, cô có thái độ gì thế hả? Minh Nguyệt đã không so đo việc cô đẩy cô ấy xuống lầu, còn truyền máu cho cô, cô ngược lại bày ra bộ mặt này ở đây”.
“Ghê tởm”, nghĩ đến hiện giờ trong người mình đang hòa trộn với máu của Hạ Minh Nguyệt, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vừa nghe chính miệng cô nói hai từ này, Lệ Cảnh Minh nghĩ đến những lời Hạ Minh Nguyệt nói với anh trước đó, đôi mắt híp lại toát ra tia lạnh lùng: “Cô nói gì?”
“Tôi nói tôi ghê tởm, nghĩ đến việc trong người tôi có máu của Hạ Minh Nguyệt, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn”, sau khi chạm mắt với đôi mắt đỏ ngầu của Lệ Cảnh Minh, con ngươi của Thẩm Tri Ý co rụt lại.
Không để cô kịp phản ứng, Lệ Cảnh Minh đã mặt mày hung tợn lao đến bóp cổ cô.
Thẩm Tri Ý yếu ớt hừ một tiếng, không khí trong cơ thể như thể bị rút cạn, cô há miệng yếu ớt lấy không khí, nhìn người đàn ông mặt mày hung tợn trước mặt.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc này là cuối cùng Lệ Cảnh Minh cũng muốn giết cô rồi sao?
Khi sắp chết, điều duy nhất cô cảm thấy tiếc nuối là vẫn chưa thể bắt đôi nam nữ xấu xa này phải trả giá.
Nước mắt sinh lý vì cơn đau chảy xuống gò má rồi rơi xuống mu bàn tay Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh cảm thấy mu bàn tay mình nóng rực lên.
Hạ Minh Nguyệt đi theo Lệ Cảnh Minh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh tức giận đến mức này, sợ anh thô bạo với Thẩm Tri Ý