Mộc Thích Linh giữ chặt tay hắn.
"A Tất, chuyện hòa ly ta sẽ không đồng ý." Ánh mắt nàng trở nên ưu thương.
"Trái tim ta, vì chàng mà đau quá..."
"Từ nhỏ ta đã quen biết y, y chỉ là ấu tử không được sủng ái trong nhà, tình cảnh gian nan, chỉ có ta có thể bảo vệ y. Sau này mẫu thân bị kẻ gian hãm hại, ta được sư phụ đưa ra bên ngoài, một lòng muốn báo thù. Lệ Diêu vô tội, từ nhỏ, mẫu thân đã chọn y làm Hoàng Hậu cho ta..."
"Ta không muốn nghe!" Thẩm Tử Tất hoảng sợ rút tay, sắc mặt trắng bệch.
Mộc Thích Linh vội ôm hắn, hắn lập tức giãy giụa.
"A Tất, ta thích chàng! Ta thích chàng!" Nàng muốn trấn an người không giãy giụa trong lòng, tay dùng sức, chậm rãi nói với hắn.
Dần dần, hắn không giãy giụa nữa.
Giọng hắn rất nhỏ: "Nàng không thích ta."
Trái tim nàng bắt đầu đau đớn.
"Ta chứng minh cho chàng xem được không? Dùng cả đời để chứng minh được không? Nếu đã như vậy mà không yêu chàng, ta mới là kẻ ngốc." Nàng cúi đầu, nhìn người yếu ớt bất an trong lòng, ánh mắt tràn ngập ôn nhu.
"Chứng minh thế nào?" Thẩm Tử Tất ngẩng đầu.
Mộc Thích Linh đặt nhẹ một nụ hôn lên trán hắn.
Nàng dời môi về phía bên tai, dần thấp xuống.
Thẩm Tử Tất ngây ngẩn cả người.
OoOoO
Nến đỏ lay động.
Trên giường, hắn nắm chặt vạt áo của nàng. Mộc Thích Linh buồn cười, biết hắn bất an, vì thế vỗ về sau lưng hắn.
"Cái đêm nàng bỏ ta, ta nhảy xuống không chết. Không phải, không phải không chết. Nàng... Nàng còn nhớ câu chuyện ta kể với nàng không? Ta nói ta không phải Thẩm Tử Tất..." Lòng hắn hơi gấp gáp, nói năng lộn xộn.
"Ừ, ta nhớ, chàng nói chàng đến từ thế giới khác." Đây là chỗ nàng khó hiểu. Thế giới khác, chuyện này lần đầu tiên nàng nghe nói.
"Người chết là Thẩm Tử Tất, sau khi nhảy xuống, linh hồn của ta trở về, về thế giới kia của ta. Sau đó, ta tới