11
Sau khi Trần Gia Huy thích người ta thì có một đặc điểm là vô cùng trầm mê vào đó, mỗi ngày sẽ nghiên cứu sở thích của đối phương, rồi cũng sẽ vì đối phương mà làm rất nhiều chuyện.
Thu Diệc Diệu luôn thờ ơ lạnh nhạt nên đến bây giờ cũng không thể lý giải nổi.
Mỗi lần Trần Gia Huy thích ai đó thì thoạt nhìn đều không đọng lại được gì.
Ở trong mắt của cậu ấy, đối phương chỉ có ưu điểm.
Tuy nhiên, khi mà cậu ấy theo đuổi được, đối phương cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý với mối quan hệ này thì sự nhiệt tình của Trần Gia Huy sẽ biến mất đi rất nhanh.
Cuối cùng lại là Trần Gia Huy đề nghị chia tay.
Tựa như cách mà Trần Gia Huy đang cực kỳ để tâm tới Từ Thành dạo gần đây, hệt như muốn hoá thành cái đuôi nhỏ của người ta, muốn biết rõ ràng các thói quen của cậu ấy.
Một mình mình theo đuổi thì thôi đi, còn nhất định phải kéo theo Thu Diệc Diệu đi cùng.
Nhìn Trần Gia Huy đưa đồ uống cho Từ Thành và dáng vẻ vừa đi vừa nói cười của hai người ở phía trước, Thu Diệc Diệu cảm thấy ở trên đầu mình đang viết ba chữ – kẻ oan sai.
Trong giờ tự học tối hôm nay, Trần Gia Huy lại xoay người, hứng thú tưng bừng nói với cậu, "Đi, tan học chúng ta đi vẽ ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên nhé."
"Không đi." Thu Diệc Diệu lạnh lùng từ chối không cần suy nghĩ.
Cậu là bông hoa của tổ quốc, không phải là kẻ oan sai cấp quốc gia.
"Đi đi, đi đi mà, có khi cậu còn có thể lấy được thêm phiếu bầu của mọi người, đã bao lâu phiếu bầu của cậu không tăng thêm rồi chứ!"
Nói đến chuyện phiếu bầu, số phiếu trên bảng PK của cậu thực sự đã bị trì trệ, mấy ngày hôm nay Thu Diệc Diệu vì chuyện này mà đang rất đau khổ.
Vậy nên cậu cũng bị lung lay, "Làm như thế nào?"
"Khương Nặc với Từ Thành đều đi học ở lớp luyện thi đó! Chúng ta đi đón bọn họ!" Trông thấy Thu Diệc Diệu mờ mịt giống như một đứa thiểu năng trí tuệ, Trần Gia Huy hận rèn sắt không thành thép, thở dài, "Mỗi thứ tư vào buổi tối tự học thì bọn họ sẽ đi tới lớp ôn luyện thêm cho các kì thi, cậu không biết à?"
"Không biết, chưa để ý bao giờ."
Thu Diệc Diệu nhìn về phía chỗ trống của Khương Nặc ở bên kia, dường như là Khương Nặc không thường xuyên ngồi ở vị trí của mình khi vào tiết tự học buổi tối, đến nỗi cậu ta đi đâu từ trước tới giờ Thu Diệc Diệu cũng không quan tâm.
"Lớp ôn luyện của bọn họ tan học trễ hơn so với chúng ta nửa tiếng, ở toà nhà thực nghiệm bên kia, tan học chúng ta đi sang là được." Trần Gia Huy nhìn ánh mắt của Thu Diệc Diệu, "Quyết định vậy nha!"
Khi tiết tự học buổi tối kết thúc, không khí mùa hè nặng nề tới cực điểm bị thổi đến từng trận gió mạnh.
Lúc bọn họ đi sang toà nhà thực nghiệm, Thu Diệc Diệu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lại không trông thấy một ngôi sao nào, đoán chừng bây giờ đã bị mây đen che phủ.
"Tôi xem dự báo thời tiết rồi, 9 giờ rưỡi sẽ mưa." Trần Gia Huy nói.
"Vậy sao không mau về ký túc xá đi?"
Trần Gia Huy đưa ngón trỏ lên lắc lắc, "Cậu không hiểu gì cả, với kinh nghiệm yêu đương nhiều năm như thế thì tôi cũng không phải là gà mờ đâu.
Chỉ có những thời khắc này thì mới có thể làm nổi bật hơn về sự xuất hiện của bản thân đấy."
Nói xong, Trần Gia Huy rất thần kỳ lấy ra hai cái ô che mưa từ trong túi, đưa cho cậu một cái.
"Cậu còn mang theo ô?!"
Nhìn chung toàn bộ các nam sinh trong ký túc xá chẳng có bao nhiêu người có ô, ai chẳng chạy nhanh thêm vài bước khi gặp trời mưa chứ?
"Làm sao thế?"
"Đàn ông không cần ô che mưa."
Trần Gia Huy phụt cười một tiếng, "Tên trai thẳng này, cậu thì biết cái gì! Đây gọi là chuẩn bị trước vũ khí siêu phàm!"
Thu Diệc Diệu: "..."
Trong lúc chờ lớp ôn luyện tan học, quả nhiên mưa to theo gió lớn đổ xuống.
Dự báo thời tiết lần này thông báo rất chuẩn, nói một vài giờ nữa sẽ mưa thì một vài giờ nữa mưa.
Các bạn học đi ngang qua đều nhốn nháo ôm đầu bỏ chạy, nhưng vẫn không kịp đề phòng cơn mưa lớn ập đến nên bị tạt ướt hết cả người.
Gió to thổi đến mức lá cây trong bóng tối rung lên xào xạc, mưa rào đổ xuống mặt đất phát ra liên tiếp những tiếng loạch xoạch.
Mưa mùa hè luôn như thế, một giây trước bầu trời thoáng đãng, giây tiếp theo lại là bão tố.
Nhưng Thu Diệc Diệu rất thích, có một loại sảng khoái không nói nên lời.
Nữ sinh mắc mưa chạy tới hỏi mượn ô của bọn họ, Thu Diệc Diệu vừa định theo thói quen đưa cho các cô ấy, thế nhưng Trần Gia Huy lại mỉm cười từ chối, "Xin lỗi bạn học nhé, không mượn được đâu, chúng tôi đang chờ để đón người."
Đợi trong chốc lát, lớp ôn luyện cuối cùng cũng tan học.
Các bạn học từ bên trong đi ra nhìn mưa to giàn giụa đều bất ngờ tới nỗi đứng yên tại chỗ.
"Làm sao bây giờ, đi về không được." Mọi người chen chúc lẫn nhau, nhìn mưa than thở.
Đợi thêm năm phút đồng hồ, Khương Nặc mới cùng với Từ Thành chậm rãi từ phòng học đi ra, bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận chuyện gì đó, đoán chừng là đang tìm cách giải đề thi.
"Từ Thành! Khương Nặc!" Trần Gia Huy vẫy tay hô lên.
"Sao hai cậu lại tới đây?" Từ Thành mang vẻ mặt vui sướng đi tới, nhìn ô trong tay của cả hai, "Tôi còn đang suy nghĩ mưa lớn như vậy thì không thể về ngay được đấy!"
"Bọn tôi bấm ngón tay tính toán, đoán được hai cậu chắc chắn không có đem ô! Đi thôi, cùng nhau về!" Trần Gia Huy bật ô ở trong tay lên, ý muốn bảo Từ Thành đi lại đây.
Thu Diệc Diệu nhìn bóng lưng quen thuộc của hai người họ, lại là hai người vui biết bao nhiêu, một người lặng lẽ buồn hiu đứng nhìn.
Thở dài, mở ô ra đi vào trong màn mưa.
"Ơ! Cậu không che cho tôi một chút sao?" Khương Nặc ở phía sau, cách một màn mưa kêu lên.
"Muốn thì tới đây, đừng nói nhảm như thế!" Thu Diệc Diệu cũng không quay đầu lại.
Vì vậy bên dưới ô rất nhanh có thêm một người chui vào.
Không gian bên trong nhỏ hẹp, đối với thân hình của hai nam sinh cao lớn mà nói thì có hơi chật.
Hơn nữa trận mưa lớn này quá mức dữ dội, cảm giác dùng ô che mưa cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
"Đừng có nghiêng về phía tôi, cậu cũng che cho mình một chút đi." Khương Nặc đột nhiên bảo.
Lúc này Thu Diệc Diệu mới như tỉnh dậy khỏi mộng rồi phát hiện, hơn nửa chiếc ô cậu che đều nghiêng về phía của hắn, vì thế cho nên cả nửa thân mình của cậu đều ướt đẫm.
Cậu không phải cố ý dùng ô để che cho Khương Nặc mà là do thói quen của nhiều năm qua, giống như khi còn bé bà ngoại đã dạy cậu rằng lúc che ô phải che cho bạn nhiều hơn một chút.
Từ bé cậu đã luôn che ô như thế để bảo vệ các em họ trong nhà.
Trong thế giới của cậu, cách đối đãi với người khác như thế nào toàn bộ đều do bà ngoại dạy cho, không phải là ba mẹ.
"Tôi...!thói quen thôi..." Thu Diệc Diệu không muốn làm cho Khương Nặc hiểu lầm nên giải thích.
"Biết mà." Khương Nặc đáp, bàn tay nắm lấy tay cậu, ý muốn bảo cậu cũng che ô đi.
Tay của Khương Nặc to rộng mà ấm áp, chạm vào chưa đến một giây Thu Diệc Diệu đã như bị điện giật, rất nhanh buông lỏng ô ra.
Hai người tiếp tục không nói gì mà đi về phía trước, Thu Diệc