16
Thu Diệc Diệu lạnh lùng đẩy những người đang chặn đường của cậu ra, đến bên cạnh bồn rửa tay vặn vòi, trong không gian chỉ còn lại tiếng nước chảy.
"Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì thì không thể đến gặp mày được sao?" Lưu Dũng không tức giận ngược lại còn cười đến xấu xa, cậu ta biết chắc hôm nay mình sẽ có được thắng lợi.
Nụ cười này làm cho người khác dễ nổi da gà vì quá ghê tởm.
Thu Diệc Diệu rút ra một tờ giấy, lau tay xong ném vào thùng rác, khi xoay lại thì đám người này đã vây quanh tới đây.
Hệt như là một đàn châu chấu vậy.
Cậu hơi chau mày.
"Mày cướp bạn gái tao, việc này tao còn chưa tính rõ đâu." Lưu Dũng âm trầm nói, bẻ khớp ngón tay răng rắc, "Còn chuyện mày rót canh lên người tao, nợ mới với nợ cũ, hôm nay cùng tính toán rõ ràng đi."
"Đúng vậy! Khuyên mày tốt nhất nên biết nhìn đi, đừng kiêu ngạo như thế, quỳ xuống xin lỗi đại ca của bọn tao, nếu tâm trạng của đại ca tốt nói không chừng còn có thể tha cho mày một mạng." Có một tên mập mạp kêu gào lên.
Hay cho một thằng li3m cẩu*, dáng vẻ mập mạp vẫy đuôi với Lưu Dũng chỉ sợ cách cả trăm mét cũng có thể nhìn thấy.
*Giống như từ chân chó ấy, có nghĩa là nịnh bợ người khác tới vô liêm sỉ, không biết sĩ diện.
"Người khác vì điều gì mà không muốn làm bạn gái của mày, trong lòng của mày không biết được hay sao?" Thu Diệc Diệu buông ra một nụ cười lạnh, cố ý phủ nhận đi câu nói là cậu cướp bạn gái của cậu ta.
Những lời này quả thật đã chọc đến chỗ đau của Lưu Dũng, sở dĩ cậu ta níu kéo Đan Giai Vũ không buông như thế là bởi vì lúc ấy tâm huyết dâng trào, cậu ta đứng ở dưới lầu ký túc xá dùng nến để thổ lộ, không ngờ rằng lại bị Đan Giai Vũ từ chối ở trước mặt tất cả mọi người.
Chuyện mất mặt như thế làm sao có thể hoá thành trò cười treo lên đầu của cậu ta được?
Nhất định phải cho mọi người biết rằng Đan Giai Vũ từ chối cậu ta là do ngu ngốc không có mắt nhìn, con nhỏ đó sẽ hối hận!
Lưu Dũng nổi nóng, từng bước tiến lại, "Tốt nhất là mày nên nói chuyện tôn trọng tao một chút, hôm nay nếu để cho mày bò được ra ngoài thì tao sẽ không phải là họ Lưu!"
Thu Diệc Diệu tính toán lui về phía sau, ánh mắt chú ý tới nơi chất đống đầy những cây chổi lộn xộn ở góc tường, ý đồ kéo dài thời gian, "Là đàn ông thì lấy một chọi một."
Lưu Dũng biết nếu lấy một chọi một thì những người ở đây đều không phải là đối thủ của Thu Diệc Diệu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mày nằm mơ đi!"
"Anh Dũng! Thằng nhóc này cứ luôn nhìn sang phía bên đây!"
Một tên mặt ngựa mọc đầy mụn bọc đi tới bên cạnh đống chổi kia hô lên với Lưu Dũng, xem ra là muốn ngăn cản cậu đi lấy chổi.
Tình huống lần này không ổn rồi, trên tay không có thứ gì, cũng không có khả năng đánh thắng nhiều người như thế.
"Ồ? Còn muốn tìm vũ khí? Tao khuyên mày ở trước mặt tao đừng có mà dùng mánh khóe!" Lưu Dũng cười lạnh vung tay lên, "Bọn mày, lên!"
Đàn châu chấu đồng loạt xông lên.
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, Thu Diệc Diệu không né tránh mà nghênh đón.
Trước khi nắm đấm của người phía trước lao đến cậu đã đấm vào mặt đối phương một quyền, sau đó chân phải đá về phía bên cạnh, đạp văng tên đang xông tới đây.
Trước mặt lại có một tên mập không biết sống chết xông tới, lúc lao đến thịt ở trên mặt cũng rung lắc hết cả lên.
Đối với tuyển thủ hạng nặng thì không thể đánh bừa được, Thu Diệc Diệu cầm lấy cổ áo của cậu ta nhằm dương đông kích tây, đồng thời đầu gối nâng cao lên một cú – thẳng thừng gây thương tích nặng cho đối phương.
Tên mập lúc này đau tới mức ôm lấy đũng qu@n quỳ xuống dưới đất.
Lưu Dũng thấy vậy cũng không dám trực tiếp xông lên, ý định vừa rồi của Thu Diệc Diệu vừa lúc gợi ý cho cậu ta một suy nghĩ, chỉ thấy cậu ta vọt tới lấy một cái chổi trong đống lộn xộn đó ra.
Thu Diệc Diệu thầm mắng một tiếng, "Má!"
Chồng chất ở đây đều là những cây chổi cũ làm bằng tre, bây giờ đã rất ít người sử dụng, mặt quét rác là từng cành trúc tạo thành, phảng phất trông bén nhọn giống như những cây gai, nếu thứ đồ này mà chọc vào mặt thì chẳng khác nào là huỷ dung.
Bình thường ở trong trường học nếu hẹn đánh nhau thì sẽ quy định trước rằng không đánh vào mặt, đều là thể diện khi đánh nhau cả.
Nhưng dựa vào hành động tiểu nhân của tên Lưu Dũng thì cái quy định đã trở thành những quy tắc đó sẽ chẳng có tác dụng nào đối với cậu ta.
Chỉ thấy cây chổi bẩn thỉu này đang cách Thu Diệc Diệu càng lúc càng gần, từng thanh chổi làm bằng tre trúc bây giờ đối diện với gương mặt của cậu vô cùng rõ ràng, càng lúc càng rõ.
Con đường né tránh nào cũng đã bị nhóm người này chặn lại.
Không còn cách nào rồi.
Cậu đang dự định căng da đầu lên tiếp nhận công kích từ cây chổi thì hành lang bên kia đột ngột truyền tới một âm thanh trong trẻo, "Nào, tất cả nhìn vào ống kính nhé!"
Những lời này thật sự đến quá đột ngột, trong những tiếng giận dữ nặng nề có vẻ nổi bật hơn hẳn.
Tất cả mọi người đều ngây hết cả người để nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy ở cuối hành lang phía xa, Khương Nặc đang đưa điện thoại lên, thoạt nhìn giống như là đang quay video.
Bóng đèn ở trên đầu vừa vặn chiếu rọi lên người của Khương Nặc làm cho hắn xuất hiện có chút khốc liệt, một loại cảm giác như là thiên sứ đang hạ phàm.
Hệt như giây tiếp theo hắn sẽ tiến hành một phiên toà cho những gì đang xảy ra ở đây ngày hôm nay.
Khi mà mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần thì Khương Nặc đã hài lòng nhìn màn hình điện thoại, cong môi cười, "Tốt lắm, chứng cứ đều đã thu thập được hết cả rồi, rất rõ ràng."
Hành vi đánh nhau nếu mà bị ghi lại rồi gửi cho lãnh đạo nhà trường, đám người Lưu Dũng chắc chắn chỉ có thể ăn không hết gói mang về.
Rất nhiều người trong đám bọn họ vốn dĩ đã có đầy những tội trạng trên người, nếu lần này còn phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì chỉ còn nước bỏ học.
Huống hồ Khương Nặc còn là một đại diện học sinh ưu tú như thế, cho dù hắn có nói gà thành chó ở chỗ giáo viên thì tất cả bọn họ đều sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
"Đuổi theo nó!"
Lưu Dũng ra lệnh, lập tức có hai tên xông về phía của Khương Nặc muốn cướp điện thoại.
Nhưng Khương Nặc cất điện thoại xong thì xoay người chạy đi ngay, một chút do dự cũng không có.
Lưu Dũng còn đang muốn xoay đầu lại giải quyết tiếp Thu Diệc Diệu thì phát hiện tên nhóc này cũng đã thần không biết quỷ không hay bỏ chạy từ bao giờ.
Khi cậu ta phát hiện thì cậu đã cách hơn năm mét, còn quay đầu lại làm tư thế "rác rưởi" với cậu ta.
"Là đứa nào nói hôm nay để tao bò được ra ngoài thì không phải họ Lưu?" Thu Diệc Diệu đắc ý cực kỳ.
"Mẹ mày đứng lại đó cho tao!"
Lưu Dũng tức giận đến nỗi phỉ nhổ xuống đất, đuổi theo.
Thu Diệc Diệu rẽ phải rồi lại rẽ trái, bỏ rơi Lưu Dũng, cho đến khi cậu quay trở lại phòng học thì Khương Nặc đã ngồi ở chỗ, hơn nữa còn đang chuyên tâm viết đề bài, thật giống như người vừa rồi lên tầng bốn không phải là hắn vậy.
Cộc cộc, Thu Diệc Diệu gõ lên mặt bàn của Khương Nặc.
"Có chuyện gì sao?" Khương Nặc ngẩng đầu, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cậu, vẫn là một dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đường nét trên gương mặt của Khương Nặc rất rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu không thể lường trước được, tựa như là sóng đen ẩn nấp làm cho người ta không thể nắm bắt được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Trông như vậy thật sự rất đẹp trai.
"Cảm ơn." Thu Diệc Diệu đưa cho hắn một chai nước cam.
Cậu nhớ rõ trên diễn đàn bảo hắn