"Ừ, có hơi cảm." Thanh âm của Thu Diệc Diệu lúc nói chuyện nghèn nghẹn, còn mang theo chút giọng mũi.
Mọi người vừa nghe cậu nói đã tin tưởng ngay không nghi ngờ, đây đúng thật là bị cảm không chạy đi đâu được.
"Sao tự dưng lại bị cảm? Không phải là vào trận rồi còn đi uống thuốc kháng sinh đâu nhỉ?" Lưu Dũng cười lạnh hỏi.
"Không, đã uống rượu thì không uống thuốc kháng sinh."
"Được! Kiên cường đấy!" Lưu Dũng vỗ tay.
Cũng may tâm tư của Lưu Dũng đơn giản nên không có nghĩ nhiều.
Cậu cũng sẽ không phải là người dùng thủ đoạn vụng về như uống thuốc kháng sinh để trốn tránh.
—— cậu sẽ dùng thủ đoạn thông minh hơn.
"Tốt, đám người của mày đến đủ rồi nhỉ?" Lưu Dũng đưa đầu nhìn ra ngoài cửa, "Vậy thì bắt đầu được rồi?"
Ở bên phía Thu Diệc Diệu ngoại trừ Trần Gia Huy và Khương Nặc ra thì cũng không còn ai khác, nhưng đến đủ hay không cũng chẳng có việc gì, ngược lại bên phía của Lưu Dũng dắt theo cả một đám người rất đông, đầy cả một căn phòng.
"Đều là anh em tốt nhất của tao, hôm nay bọn nó đều đến đây để đảm nhiệm việc làm nhân chứng." Lưu Dũng chỉ về bốn phía, "Chuyện của chúng ta mấy hôm nay cũng đã gây ra náo loạn rất lớn, trường học đều đồn đại chuyện mày cướp gái của tao.
Tao nghĩ một chút, nếu như hôm nay chúng ta muốn so tài thì cũng cho mọi người một chút công đạo.
Như vậy đi, bây giờ chúng ta thêm một cái cược nữa, nếu như ai thua thì đi công khai xin lỗi trên loa phát thanh của trường, mày thấy thế nào?"
Câu cuối cùng của Lưu Dũng hỏi quả thật dư thừa, cậu ta chắc chắn hôm nay Thu Diệc Diệu sẽ thua, hơn nữa cậu cũng sẽ không dám từ chối trước nhiều nhân chứng như vậy, cho nên mới cố ý gia tăng lợi thế của mình, khiến cho cậu thua càng khó coi hơn.
Thu Diệc Diệu không biết vận hạn năm nay của mình ra làm sao, trúng phải sao Thái Tuế, đúng vào cái mệnh đi xin lỗi công khai rồi à? Tại sao đám người này ai cũng đều muốn để cho cậu lên loa trường xin lỗi vậy?
"Được." Sắc mặt của Thu Diệc Diệu tái nhợt, dùng tay áo che miệng để ho một tiếng.
"Ha ha, tốt lắm! Chó Mặt Xệ, đem rượu tới đây!" Lưu Dũng rống ra ngoài cửa một tiếng.
Tên chó mặt xệ vừa rồi dẫn bọn họ vào cửa lúc này tung tăng chạy tới, biệt danh ở quán rượu của cậu ta vậy mà lại là cái này, Thu Diệc Diệu cảm thấy mình đúng là có mắt nhìn chó.
Chó Mặt Xệ mang tới một bình rượu vang lớn màu trong suốt, cùng với hai ly bia khá sâu.
"Uống rượu trắng sao lại dùng cái này?" Khương Nặc chỉ vào ly bia đặt câu hỏi.
Thông thường uống rượu trắng đều dùng ly rất nhỏ, làm gì có người nào dùng ly bia.
"Anh bạn nhỏ, cậu không hiểu à, chơi Qua cửu môn thì phải dùng cái ly sâu không thấy đáy này mới k1ch thích." Một con chuột mặc áo polo màu đen nói.
Trần Gia Huy mang vẻ sầu não đầy mặt.
Cậu và Thu Diệc Diệu làm bạn nhiều năm như thế, tửu lượng của Thu Diệc Diệu ra sao cậu còn không biết nữa ư? Tuy rằng Thu Diệc Diệu có thể uống vài ly nhưng tửu lượng còn chẳng thể so với mặt bằng chung, bình thường khi tất cả còn chưa nóng người thì cậu đã gục xuống rồi.
Thu Diệc Diệu ném cho hai người họ một ánh mắt yên tâm, Trần Gia Huy vừa nhìn thấy thì lại càng thêm sốt ruột, tuy rằng cái thằng này tửu lượng không ra gì nhưng lại tự tin đến mức không chịu nổi như thế!
Đàn ông tự tin là cái thứ khủng khiếp nhất!
Chó Mặt Xệ ngồi xổm xuống rót rượu, tầm mắt ngang bằng với ly bia để làm cho lượng rượu của hai bên bằng nhau.
Trần Gia Huy thừa dịp không ai chú ý tới bọn họ, lặng lẽ nói vào bên tai của Khương Nặc, "Lát nữa nếu Thu Thu không chịu được thì cậu giúp cậu ấy chống đỡ một chút nhé, trông cậy hết vào cậu đấy!"
Khương Nặc nhìn chằm chằm về hướng của Thu Diệc Diệu, nghe xong nhàn nhạt đáp, "Ừ, biết rồi."
Ở bên kia Thu Diệc Diệu đã nhận lấy ly.
Lưu Dũng nâng ly lên cười như không bảo, "Uống không được thì nhận thua đi nhé."
Thu Diệc Diệu không chờ cho cậu ta nói hết lời, cậu ngửa cổ bắt đầu uống, yết hầu di chuyển trên dưới có một ít rượu trắng tràn ra, dọc theo đường cong duyên dáng của cổ họng chảy xuống.
Người tàn nhẫn thì không nhiều lời, điều này đã giúp cậu thắng được bằng một phần lớn khí thế.
Lưu Dũng sửng sốt một chút, cũng không phục nên bắt đầu uống.
Tuy rằng khí thế của Thu Diệc Diệu hung mãnh nhưng uống không được mấy ngụm đã cúi đầu dùng tay áo che miệng ho khan, giống như là vì không quen với rượu nồng.
Đám người bên Lưu Dũng thấy thế mới chỉ vào Thu Diệc Diệu, bắt đầu cười.
"Chỉ có chút năng lực thế này, giả vờ cái gì nữa?"
"Rượu trắng quá nồng với mày hả? Học sinh tiểu học thì vẫn nên về nhà uống sữa bò đi."
Thế nhưng Thu Diệc Diệu mắt điếc tai ngơ đối với đánh giá của bọn họ, ho xong rồi lại tiếp tục uống, uống được mấy ngụm lại ho.
Ho đến nỗi mắt của cậu đỏ bừng, phía trước nổi lên một tầng hơi nước, thoáng nhìn qua lại khiến cho người khác phải thương.
Cuối cùng Lưu Dũng uống xong trước.
Cậu ta uống xong thì trừng mắt nhìn Thu Diệc Diệu cho đến khi cậu hoàn thành ly đầu tiên của mình.
Trần Gia Huy khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, nắm chặt lấy cánh tay của Khương Nặc, giống như là đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
"Mẹ nó chứ, tửu lượng của Thu Thu vốn không tốt, hôm nay còn bị cảm..."
"Khương ca, cậu xem cậu ấy ho như thế, hình như là sắp không ổn rồi..."
Khương Nặc không nói lời nào, ánh mắt vẫn đặt lên người Thu Diệc Diệu mãi không rời.
Lúc tới ly thứ hai Thu Diệc Diệu rõ ràng càng thêm yếu sức, cơ bản là mỗi một ngụm uống vào đều bị sặc đôi chút, dừng lại ho không ngừng.
Trông như số rượu trắng đầy này sắp đốt cháy cổ họng đang bị cảm lạnh của cậu.
Đôi mắt của những con chuột đều loé lên tia mừng thầm.
Mà Lưu Dũng ở bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu, tác dụng của ly đầu tiên đang chậm rãi dâng lên, tốc độ uống rượu của cậu ta chậm hơn rất nhiều, tay cầm ly rượu cũng có hơi bất ổn.
Hai người gần như hoàn thành ly thứ hai cùng lúc.
Cứ như vậy, không biết đã uống đến ly thứ bao nhiêu, đôi mắt của Lưu Dũng cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái ly, suy nghĩ đã không còn quá linh hoạt nữa.
Cậu ta không ngờ, trước đây xem người ta thi "Qua cửu môn" trông ai cũng thoải mái như thế, nhưng tại sao đến lần mình thì lại tốn sức như vậy? Xem ra tửu lượng của bản thân so với các đại ca kia vẫn còn chênh lệch quá xa.
Ly này uống xong, đầu của Lưu Dũng đã thắt lại.
Cậu ta mơ hồ nhớ rõ người khác nói rằng tửu lượng của Thu Diệc Diệu chẳng ra gì, bây giờ tuy trông cậu ta rõ ràng đã say rồi, nhưng chỉ cần mình tiếp tục uống thì cậu ta sẽ tiếp tục chơi cùng.
Lưu Dũng liều mạng chừa ra một đường lui, đầu lưỡi thắt lại mà nói, "Ly cuối...!nếu còn không có kết quả là ai thắng...!thì chúng ta đổi, đổi thành người khác để tiếp tục thi..."
"Dựa vào cái gì!" Trần Gia Huy ngồi không yên, cậu thấy trạng thái của Thu Diệc Diệu hôm nay dường như vẫn tốt, rõ ràng có thể thắng Lưu Dũng, quên mất là trong căn phòng này có đầy người của bên Lưu Dũng đang ngồi nên tức giận mở miệng nói.
"Mày không phục à?!" Một con chuột mặc áo sơ mi hoa đập bàn đứng dậy.
Đứng lên theo người đó còn có hơn mười con chuột nữa.
Trần Gia Huy chỉ một giây đã sợ, không dám hé răng, trốn ở sau lưng của Khương Nặc.
Thu Diệc Diệu nâng chén lên, đối với những người đang rống to cũng chẳng có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn lạnh băng bình thản như cũ, nhưng Khương Nặc có thể cảm giác được cậu đã say.
Khương Nặc thở dài một hơi, cởi balo của mình ra đặt sang một bên, rồi lại cầm balo của Thu Diệc Diệu tới, đặt ở bên cạnh balo của mình.
Động tác thong thả không nhanh không chậm, tuy nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy có một cơn bão sắp ập đến đây.
Nhóm chuột kia còn cho rằng hắn muốn khai chiến đánh nhau nên tư thế đều đã đề phòng.
Khương Nặc sắp xếp xong xuôi, ánh mắt cũng chuyển sang Lưu Dũng, "Cậu không thể thấy mình sắp thua nên tạm thời sửa quy tắc như thế.
Hôm nay chúng tôi chỉ tới ba người, nhiều hơn nữa cũng không có.
Cậu phải để lại cho chúng tôi một người để nhặt xác.
Như thế này đi, theo hứa hẹn của cậu, chúng ta đấu thêm một lần nữa, nhưng là lần cuối cùng, quyết định thắng bại ở trận này."
"Đương, đương nhiên." Lưu Dũng thấy hắn đồng ý, trong lòng mừng thầm một trận.
Nói như vậy thì trận đấu này của cậu ta và Thu Diệc Diệu sẽ không được tính, thế nên cậu ta cũng không được xem là thua.
"Trận tiếp theo này tương đương với việc thay thế cho hai người uống rượu, bên thua vẫn phải thực hiện điều kiện cá cược lúc trước, nếu như các cậu thua thì phải đến phòng phát thanh để xin lỗi, hơn nữa, sau này cũng không được đến gây sự với chúng tôi.
Nếu như chúng tôi thua, chúng tôi sẽ xoá hết video, cũng sẽ lên loa trường xin lỗi công khai." Khương Nặc cược lại