02
"Nếu không thì...!thôi chúng ta bỏ qua chuyện này đi?" Ngô Mộng Tuyết nói có chút do dự, cô thật sự lo lắng việc hai người kia chỉ cần chấp nhau một chữ thôi là sẽ lao vào đánh nhau.
Trần Gia Huy lặng lẽ kéo góc áo của Thu Diệc Diệu, cũng may là đã kịp thời kéo được cậu ấy về.
"Làm vậy đâu được, quy tắc nếu mà đã được ban ra rồi thì nhất định phải tuân thủ." Nhìn thì có vẻ như Thu Diệc Diệu đang đáp lời Ngô Mộng Tuyết, thật ra ánh mắt của cậu lại đang nhìn thẳng vào Khương Nặc, "Cậu nói xem có đúng không, lớp trưởng?"
Hai cái từ "Lớp trưởng" này đúng thật là đang khiêu khích lộ liễu, Trần Gia Huy tuyệt vọng lấy tay che mặt, cậu ta nhớ lớp trưởng Khương Nặc đã từng nói với Thu Diệc Diệu — người cảm thấy mùa đông quá lạnh nên không muốn mặc đồng phục rằng mặc đồng phục là một quy tắc cần phải tuân theo.
Thu Diệc Diệu tiến gần thêm một bước, một tay lướt qua bên người của Khương Nặc đè lên trên lưng ghế sô pha, cong thêm một chân đặt ở trên ghế, dùng cả người bao vây lấy Khương Nặc.
Đối với người ngoài đang xem mà nói thì tư thế của bọn họ khá ái muội, nhưng mọi người đều biết nếu như đối tượng là Thu Diệc Diệu và Khương Nặc thì cái tư thế này chẳng hề ái muội một chút nào, mà nó là một loại cấp độ nguy hiểm.
"Tôi cảm thấy, cậu nói đúng."
Khương Nặc lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, sau đó đột nhiên kéo Thu Diệc Diệu về phía trước một cách thô bạo.
Thu Diệc Diệu mất đà, cả người ngồi hẳn xuống đùi của Khương Nặc.
"Trò chơi đã bắt đầu rồi, chơi cho thật tốt đấy." Giọng nói của Khương Nặc trầm thấp.
Thu Diệc Diệu phát hiện ra gương mặt của mình chỉ cách Khương Nặc một khoảng cách rất gần, ánh đèn lờ mờ không thấy rõ biểu cảm của đối phương, mà thứ rõ ràng nhất chính là từ xúc giác.
Cậu cảm nhận được hơi thở khi Khương Nặc nói chuyện phả vào má của mình, là mùi gỗ xanh thoang thoảng.
Không thể thua được.
Thu Diệc Diệu cười lạnh một tiếng, chuyển sang phản công, dưới ánh đèn mờ nhạt nắm chính xác được cằm của Khương Nặc mà không tốn một chút sức lực nào, "Tốt thôi, là cậu nói, bây giờ chúng ta đánh cược đi, ai chịu không nổi trước thì thua."
"Được, cược cái gì?"
Cược cái gì thì Thu Diệc Diệu còn chưa có nghĩ ra, nhưng đã có các bạn học đang xem kịch vui này giúp cả hai người họ suy nghĩ.
"Người thua phải đi lên loa phát thanh của trường học gọi người kia là ba!"
"Như vậy cũng chưa đủ, người thua còn phải chụp một tấm ảnh nội y để đăng lên mạng xã hội!"
Trong đám bọn họ có một nữ sinh lén lút nở nụ cười.
"Tôi sẽ mở một cuộc bình chọn trên diễn đàn của trường, tất cả các học sinh trong trường ai cũng đều có thể bỏ phiếu.
Đến khi kết thúc học kỳ nếu ai có số phiếu thấp hơn thì phải nhận hình phạt!" Ngô Mộng Tuyết tích cực đưa ra đề xuất.
Việc thua chắc chắn không thể, bởi vì đối với những người như bọn họ ở trong trường học này mà nói, việc phải chịu đựng sự nhục nhã tới tận cùng kia về sau làm sao có thể xuất hiện trong trường được nữa?
"Được."
"Deal."
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Phần sau của buổi tiệc bọn họ còn chơi thêm một số trò chơi đồng đội, suốt cả buổi họp lớp Thu Diệc Diệu đều ngồi ở bên cạnh Khương Nặc, cứ như thế mà thành một đội, mặc dù bọn họ không nói thêm lời nào với nhau.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người làm cho các bạn học khác cũng không dám tới gần.
Mọi người đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ rõ ràng đang cố ý hại đồng đội của mình, muốn làm cho đối phương phải uống rượu.
Khương Nặc mặt không đổi sắc uống hết ly này tới ly khác, nhưng Thu Diệc Diệu cảm thấy cậu ta chắc chắn đang giả vờ, bởi vì uống hết chỗ này thì ai cũng sẽ say.
Mà tình huống của Thu Diệc Diệu có phần không ổn hơn, thật ra cậu là một kẻ chỉ vừa mới biết uống rượu, toàn dựa vào khả năng vốn có của bản thân, uống xong thì cả người đều mơ mơ màng màng, dựa vào ai cũng không biết.
Trên đường về nhà, thời tiết nóng bức ban ngày đã biến mất thay thế bằng trận gió đêm thổi tới, nhưng lại có thêm một chút gì đó lạnh lẽo, có lẽ là mùa thu sắp đến rồi.
Trần Gia Huy vất vả đỡ Thu Diệc Diệu đang dựa vào người mình để bước đi.
"Vừa rồi tôi ngủ hả?" Thu Diệc Diệu lè nhè hỏi.
"Ừ." Trần Gia Huy nén cười.
"Mẹ nó, mất mặt quá." Thu Diệc Diệu mắng một câu.
"Không sao đâu, lớp trưởng cũng gục mà, cậu ta cũng không rảnh rỗi xem tình hình của cậu thế nào đâu."
"Thật á!" Thu Diệc Diệu ngay lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Đại khái là bởi vì đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ gió đêm thổi qua làm đầu óc của Thu Diệc Diệu tỉnh táo thêm đôi chút.
Sau khi bình tĩnh lại từ cái vụ cá cược lúc nóng đầu kia, trong lòng của Thu Diệc Diệu ngập tràn cảm giác hối hận.
Cậu thậm chí còn muốn lôi chính mình của một tiếng trước ra hung hăng đấm cho một trận tơi bời.
Tại sao ở tuổi 17 người ta lại hành động bốc đồng dựa theo cảm xúc chứ?
Dù chỉ là một chút cậu cũng không muốn duy trì cái mối quan hệ yêu đương chết tiệt với Khương Nặc.
Nhưng thật ra Trần Gia Huy lại rất hứng thú với mối quan hệ của hai người, trên đường phố vắng tanh, cậu ta thì thầm nói vào tai cậu: "Radar của tôi đã kêu lên suốt một đêm đấy, cảm thấy giữa hai người cũng có một loại từ trường, tôi thấy khá lạc quan đấy nha!"
"Đệt! Cậu không thấy giữa hai chúng tôi chỉ có ánh sáng từ đao kiếm lóe lên à?"
"Đúng vậy, đúng rồi, chính là cảm giác này!" Trần Gia Huy bắt đầu ảo tưởng, "Chính là cái loại tình yêu đẹp đẽ mê hoặc tướng quân bên địch này đây!"
Thu Diệc Diệu: "??? Dạo gần đây cậu đọc mấy cái truyện nhảm nhí gì vậy hả!"
Trần Gia Huy không để ý đến cậu: "Huống hồ vẻ ngoài của Khương Nặc cũng khá đẹp, nhìn thế nào cũng cảm thấy không lỗ."
Thu Diệc Diệu đẩy cậu ta sang một bên: "Cút mẹ cậu đi! Tôi lỗ nặng đấy! Ông đây so với cậu ta còn đẹp trai hơn một vạn lần đấy nhé!"
Thu Diệc Diệu uống rượu nên xuống tay không nhẹ cũng không nặng, đẩy cậu ta đi thôi mà loạng choạng, Trần Gia Huy bị đẩy cũng không tức giận, vẫn cười hì hì như cũ.
Trần Gia Huy là gay, Thu Diệc Diệu đã biết rõ.
Bởi vì cậu ta cứ suốt ngày lải nhải ở bên tai cậu rằng nam sinh nào đẹp trai và nam sinh nào cũng giống cậu ta.
Trần Gia Huy nói giữa đám người bọn họ có một cái radar, bằng cảm giác có thể phân biệt một người là "bông" hay "trái".
Trần Gia Huy còn nói ngay từ đầu rằng mình tiếp cận Thu Diệc Diệu là bởi vì radar bị lỗi, cho rằng Thu Diệc Diệu cũng là người giống như cậu ấy.
"Tôi nghĩ cậu cũng thế, nếu như cậu nói phải thì tôi đã lập tức theo đuổi cậu rồi." Khi ấy Trần Gia Huy đã nói như vậy.
Sau này cậu phát hiện, Thu Diệc Diệu không phải là không thích nữ sinh, mà là không thích con người.
Đối với một người như Trần Gia Huy, việc yêu say đắm và thất tình giống như chuyện ăn cơm uống nước mỗi ngày, cậu lý giải không được tại sao lại có người luôn thờ ơ cho dù là nam hay là nữ cũng không có hứng thú.
"Chẳng lẽ cậu thích nhân thú hả?" Có một hôm Trần Gia Huy không chịu nổi nên mới hỏi.
—— không thể tránh được, bị đập cho một trận.
"Được được được, cậu đẹp, cậu cũng đẹp lắm.
Hai người mà ngồi cùng nhau thì tôi cứ như được phát kẹo* cả đêm vậy." Trần Gia Huy không hề sợ hãi, cũng không thèm để ý đến Thu Diệc Diệu sắp bùng nổ cảm xúc, "Sau khi say cậu cứ ngã vào lòng của cậu ta đấy, cậu không nhớ sao? Tôi còn nghĩ là cậu cố ý."
*Nó giống như là hít ke OTP ở bên mình =)))
Chết tiệt, thật ra lúc ấy cậu đang mơ mơ màng màng, cảm giác có một người ôm cậu kéo sang nên cậu mới nằm xuống, cậu còn nghĩ là Trần Gia Huy, không ngờ lại là cái tên cẩu tha Khương Nặc.
"Đường nhân tạo có hại cho sức khoẻ lắm đấy." Thu Diệc Diệu lạnh nhạt cất lời.
Trần Gia Huy tiễn Thu Diệc Diệu về tới nhà mới rời đi.
Vẫn như thường lệ, không có ai ở nhà cả.
Căn phòng khách rộng lớn và trống trải, đến mức một âm thanh nhỏ cũng có thể vang vọng.
Giày ở trước cửa vẫn được đặt nguyên như cũ, bên trên kệ đựng có một đôi giày vải bởi vì hôm nay cậu ra ngoài vội vàng nên làm nó rơi xuống đất.
Thu Diệc Diệu không đi nhặt đôi giày kia, cậu cởi giày đi vào phòng khách, đến việc bật đèn cũng lười.
Cậu chỉ đổ người nằm ngả lưng lên chiếc sô pha, tửu lượng không tốt nên khi cậu uống rượu thì choáng váng hết cả đầu.
Gió đêm thổi qua ban công, đi vào phòng khách