Bên này vừa mới báo danh 4x100m, bên kia lớp phó thể dục đã nói chuyện với thầy Lý rằng chiều nay sẽ tới sân thể dục để luyện tập chạy tiếp sức chuyền gậy.
"Diệu ca, thực lực của cậu thế nào?" Lớp phó thể dục tên là Viên Chí Kiệt, tuy nói là học sinh thể dục nhưng chỉ đánh cầu lông, chạy bộ thì không phải là thế mạnh.
"Cũng được." Thu Diệc Diệu đang ngồi xổm trên mặt đất để buộc giây dày, tuỳ tiện đáp một câu.
Thu Diệc Diệu chưa từng tham gia một cuộc thi thể thao nào trong trường, mọi người đều không biết trình độ của cậu ra sao, nhưng nhìn qua không tồi, là hình dáng của một ánh mặt trời thể thao.
"Vậy nhất định phải làm được, Diệu ca nhà chúng ta mạnh mẽ đánh nhau với cả một đám, chạy một bước không phải so easy hay sao?" La Thiên Địch nói.
Quan hệ của Khương Nặc và Thu Diệc Diệu chuyển biến tốt nên thái độ của La Thiên Địch với Thu Diệc Diệu cũng trở nên tốt đẹp hơn, có khi sẽ đùa giỡn linh tinh cùng với cậu.
Cuối cùng trong lòng của cậu ấy cũng đã rõ ràng, là Lương Lộ thích Thu Diệc Diệu chứ không phải Thu Diệc Diệu theo đuổi Lương Lộ.
Huống chi nếu bình tĩnh xem xét lại, công bằng mà nói thì thái độ của Thu Diệc Diệu vẫn luôn lạnh nhạt xa cách với Lương Lộ, không có lỗi lầm gì với cậu ta cả.
Thu Diệc Diệu nhìn La Thiên Địch, đột nhiên nhớ tới trò chơi "Không được giả vờ yêu đương" của mình và Khương Nặc.
Nếu như đối tượng đổi thành La Thiên Địch...!cả người của cậu nổi da gà.
Tuy rằng trước đây cậu cũng cảm thấy khó chịu với Khương Nặc, nhưng không hiểu tại sao...!lúc đó có thể chấp nhận được?
Cậu bị ý nghĩ không giải thích được trong lòng mình làm cho khiếp sợ, vội vàng lắc đầu.
"Bây giờ chúng ta cùng nhau chạy 100m trước đi, dựa vào tốc độ mà xếp vị trí." Thấy Thu Diệc Diệu đã buộc dây giày xong, Khương Nặc nói.
Vì vậy bốn người cùng đứng ở trên vạch xuất phát để chạy 100m.
Trường đã thống nhất sắp xếp tập luyện vào tiết học cuối cùng của chiều thứ ba, khi tất cả mọi người đang ở trong lớp, sân thể dục không có người, chỉ có một số học sinh thể dục đang tham gia huấn luyện hàng ngày.
Thu Diệc Diệu ngồi xổm ở vạch xuất phát áp chân xuống, Khương Nặc ở bên cạnh cũng hoạt động cổ tay và cổ chân.
Có lẽ là đã được sự nhàm chán cho phép nên tâm hiếu thắng giờ đây đột nhiên lại bùng cháy lên, vào thời khắc này Thu Diệc Diệu nói với Khương Nặc, "Khương ca, đua một chút đi?"
Khương Nặc nhướng mày rồi nhếch môi, "Được thôi, thua thì thế nào?"
"Thua thì mời cơm."
"Được."
Thu Diệc Diệu ngồi ở trước vạch xuất phát, hai tay chạm đất, chăm chú nghe theo Viên Chí Kiệt hô khẩu lệnh.
"Chuẩn bị——" Thu Diệc Diệu nâng m ông lên, mắt nhìn về phía trước.
"Chạy!"
Viên Chí Kiệt đột ngột ra lệnh, tiếng súng phát nổ, Thu Diệc Diệu ngây người đôi chút, mọi người ở bên cạnh lao đi rồi cậu mới nhớ đến việc phải chạy về phía trước.
Ba bóng dáng kia đều đã chạy ở trước cậu, Khương Nặc không chạy ở đầu tiên mà là Viên Chí Kiệt.
Xem ra cái danh hiệu học sinh thể dục cũng không uổng phí.
Chạy qua 50m, Thu Diệc Diệu cảm giác được những người ở phía trước đã không còn sức lực lớn như lúc đầu, ngoại trừ Khương Nặc ra thì hai người còn lại đều đã có hơi mệt.
Cậu từng chút từng chút thu hẹp lại khoảng cách với bọn họ, cho đến khi vươn lên vị trí đầu tiên.
Cứ như vậy tới khi đến vạch đích Thu Diệc Diệu đã kéo dài khoảng cách với những người ở phía sau ba, bốn bước.
Người thứ hai cán đích là Khương Nặc, thứ ba là Viên Chí Kiệt còn thứ tư là La Thiên Địch.
"Cậu thắng rồi." Vừa đi qua vạch đích Khương Nặc nói với Thu Diệc Diệu.
Hắn đã đánh cược thì sẽ chịu thua.
"Ừ." Thu Diệc Diệu vẫn còn đang th ở dốc.
"Mẹ nó! Tôi biết Diệu ca lợi hại nhưng không có nghĩ là lợi hại đến như thế đó!" La Thiên Địch chống đùi, tim đập kịch liệt vì vận động mạnh.
"Nếu năm ngoái Diệu ca tham gia thì chúng ta không đến nỗi rơi xuống top cuối rồi." Viên Chí Kiệt nói.
Lời này của cậu ấy mang theo ý trách Thu Diệc Diệu rằng năm trước đã không tham gia, Khương Nặc hơi nhíu mày, ngắt lời, "Chúng ta sắp xếp thứ tự đi."
"Tôi nói trước nhé, tôi không chạy đầu được đâu." Thu Diệc Diệu giơ tay lên, "Tôi dễ bị tiếng hô làm giật mình lắm."
"Phát hiện ra rồi." Khương Nặc cười.
"?"
"Là do lúc bắt đầu, cậu chạy chậm mất một nhịp."
"Đều do giọng nói của tên họ Viên này quá long trời lở đất đấy chứ!"
"Nhưng sức bật của Diệu ca rất tốt, thích hợp để chạy ở cuối cùng." Khương Nặc nói.
"Hoàn toàn đồng ý! Diệu ca thuộc về việc tạo nên một cuộc tấn công lớn bất ngờ ở cuối cùng!" La Thiên Địch gật đầu.
Thu Diệc Diệu tỏ vẻ sao cũng được.
"Được, vậy Diệu ca chạy cuối cùng, thế ai chạy đầu tiên?" Viên Chí Kiệt hỏi.
Khương Nặc và La Thiên Địch đều không nói gì.
Viên Chí Kiệt vừa nhìn chính mình vừa nói, "Nếu không thì...!tôi nhé?"
Khương Nặc gật đầu, "Vậy tôi sẽ chạy thứ ba, Thiên Địch, cậu chạy thứ hai đi."
"Được." Thiên Địch đáp.
Sau khi xác định vị trí xong, bốn người tiếp tục tập luyện chạy tiếp sức.
Bốn bóng dáng phân bổ ở bốn nơi trên sân thể dục.
Khương Nặc đưa gậy tiếp sức vào tay của Thu Diệc Diệu, lần này khá đau nhưng vẫn ổn, Thu Diệc Diệu rất nhanh đã có thể nắm chặt, một giây cũng không ngừng mà lao về phía trước.
Nhưng so với Thu Diệc Diệu và Khương Nặc ở bên này thì lần giao gậy ở phía trước cũng không quá thuận lợi.
Thường thì sẽ không thể đem gậy của người ở phía sau đưa cho người phía trước một cách chuẩn xác, mà người ở phía trước mất đà chạy quá xa nên phải dừng lại để chờ.
"La Thiên Địch, cậu nhìn chính xác tay của Khương ca ở đâu để đưa chứ, thật sự không được thì dừng lại, không cần tốc độ, chỉ cần ổn định, so với việc để gậy rơi xuống đất thì tốt hơn."
"Ông Viên ơi ông cũng vậy đó, lúc đưa gậy bắt buộc phải ổn định.
Thiên Địch không cần chạy nhanh quá đâu, Viên Chí Kiệt không đuổi kịp cậu!"
"Này! Cây gậy phải đập xuống chứ không phải chọc lên phía trước! Họ Viên cậu định nhân tiện chọc thủng người ta hả!"
Thu Diệc Diệu liên tục phải sửa động tác của bọn họ cho đúng, cảm thấy mồ hôi cũng đổ xuống.
Không biết bên lớp Lưu Dũng đã luyện tập như thế nào, Thu Diệc Diệu nghĩ thầm trong lòng.
Cậu là người cực kỳ có tâm hiếu thắng, nếu đã đến thi đấu mà không thể đạp được đám người Lưu Dũng xuống vậy thì không còn gì để nói nữa.
Giống như chuyện đánh cược yêu đương với Khương Nặc vậy, nhất định không thể thua.
Tiết học cuối cùng rất nhanh đã kết thúc, khi chuông tan học vang lên thì vừa lúc cây gậy cũng vỗ vào tay của Thu Diệc Diệu.
"Nếu không thì hôm nay chúng ta tập đến đây thôi." Thu Diệc Diệu cầm lấy gậy tiếp sức, cảm thấy tay mình bẩn nên dùng nó vén vạt áo lên để lau mồ hôi trên trán.
Gió nhẹ thổi tới mang theo mùi nhựa nhàn nhạt trên đường băng.
Khương Nặc theo tiếng nói chuyện của cậu xoay sang thì thấy được một màn này.
Lúc cậu vén lên, so với lần trước ở phòng học thì đã cao hơn rồi, lộ ra cả đường cong xinh đẹp của eo.
Cậu có eo nhỏ nhưng rất rắn chắc, nơi này không phơi nắng bao nhiêu năm nay nên làn da trắng đến phát sáng, mơ hồ còn có thể thấy đường cong của cơ bụng làm cho người ta phải mặt đỏ tim đập.
Tất cả những điều này giống như chuyển động chậm rãi trong phim điện ảnh, triển khai từ từ ở trước mặt của Khương Nặc.
Rõ ràng bình thường đều là khí chất kiêu căng ngạo mạn ph óng đãng không thể kiềm chế, nhưng tại sao thắt eo lại đẹp đến mức khiến cho người khác cảm thấy đây là một chú thỏ con trắng?
Khiến cho người khác...!muốn cọ vào, là chuyện gì đang diễn ra vậy? Hầu kết của Khương Nặc vô thức lăn một cái.
Cho đến khi La Thiên Địch hưng phấn hét to đánh thức hắn.
"Hiếm khi có được dịp không cần xếp hàng với mọi người, chúng ta đến nhà ăn trước đi!"
Nói xong thì lập tức chạy tới nhà ăn.
"Có lý đó! Đi thôi!" Viên Chí Kiệt cũng theo sát phía sau.
Thu Diệc Diệu đang muốn đi tới nhà ăn thì bị Khương Nặc giữ chặt lại.
"Ơ?"
"Cậu quên sao? Tôi mời."
"Mời thì...!không tới nhà ăn sao?" Thu Diệc Diệu cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"Hôm nay không tới nhà ăn, dắt cậu đi ra ngoài ăn cái gì đó ngon." Khương Nặc nói.
"Hả...?"
Thu Diệc Diệu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khương Nặc đưa tới vách tường mà cậu thường xuyên trèo.
"Cậu