28
Ngày hôm sau tỉnh lại, tuy là như thế nhưng Thu Diệc Diệu lại cảm thấy tinh thần của mình tràn đầy.
Hôm qua xảy ra nhiều chuyện nhưng hôm sau vẫn sung sức được như cũ, đàn ông như thế này mà còn không được thì ai được?
Thu Diệc Diệu lấy một bộ đồng phục mặc lên người rồi kéo Trần Gia Huy còn đang ngủ gật đi đến nhà ăn.
Cuộc thi 5000m của cậu được sắp xếp vào buổi sáng, cậu phải làm nóng người trước đã.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Thu Diệc Diệu suy nghĩ, cuối cùng vẫn gói theo chút thức ăn cho Khương Nặc.
Lúc đi ngang qua dưới chân ký túc xá thì nhờ một người bạn học đang chuẩn bị về để đưa cho hắn.
Khi cậu đi ra sân thể dục thì phát hiện đã có rất nhiều người ở đây, không ngờ mọi người đều tích cực với đại hội thể thao như vậy, cũng chẳng cần có thầy cô gọi tới.
Đổi lại là cậu, không được ngủ ở ký túc cho tới khi mặt trời lên cao là sẽ mệt mỏi.
Khi đi ngang qua khu nghỉ ngơi của lớp 8, Vương Trị đang kéo phần áo phía sau lưng mình để nhìn mã số, thấy Thu Diệc Diệu đi ngang qua, Vương Trị gọi lớn tên của cậu, nhìn cái tư thế kia, không biết thì còn nghĩ rằng đang muốn tìm cậu để đánh nhau.
"Con trai, làm gì đấy?" Thu Diệc Diệu dừng chân lại.
Vương Trị nhảy hai ba bước xuống khán đài, nhào tới chỗ Thu Diệc Diệu, "Nghe nói cậu muốn chạy 5000m hả?"
"Biết tin nhanh quá nhỉ?"
"Không hổ danh là fan." Trần Gia Huy nói.
"Đương nhiên." Vương Trị kiêu ngạo vỗ ngực, "Tôi là thiết phấn* mà! Cả ngày chỉ vào diễn đàn ngồi xổm để đọc tin tức của cậu thôi đó."
*Nghĩa đen là bột sắt, nghĩa bóng theo ngôn ngữ mạng thì là một fan cuồng nhiệt, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ hết lòng ủng hộ người đó và cống hiến năng lực của mình.
"Hả?"
"Đại ca của cậu không xem diễn đàn đâu." Trần Gia Huy giải thích.
"Trên diễn đàn có tôi hả?" Thu Diệc Diệu hỏi.
Cậu cũng sắp quên mất là trường học còn có cái vụ diễn đàn này, nếu không phải trước đây lên diễn đàn để điều tra Khương Nặc thì cậu cũng chẳng có khái niệm gì đối với nó.
"Chắc chắn có cậu chứ, đại ca à, mỗi ngày cậu đều chiếm trước mấy bài hot ở trên diễn đàn đấy!"
Thu Diệc Diệu nhướng mày, có hơi không ngờ được.
"Chiếm cái gì? Cậu nói rõ một chút đi, tôi khỏi phải đi xem."
"Chủ yếu là mọi người theo dõi chuyện của cậu và Khương ca thôi." Trần Gia Huy phất tay.
"Đúng rồi, hôm qua có một bài viết bảo cậu muốn thay Khương Nặc chạy 5000m đấy." Vương Trị nói.
"? Cậu cũng xem diễn đàn hả?" Thu Diệc Diệu hỏi Trần Gia Huy.
"..."
Trần Gia Huy vẫn luôn cảm thấy mạch não chú ý của Thu Diệc Diệu vô cùng kỳ hoặc, cậu ấy không hỏi là mọi người theo dõi chuyện gì của mình và Khương Nặc, mà lại hỏi cậu cũng xem diễn đàn hả, đúng là phục thật sự.
"Xem chứ, sao lại không xem?"
"À." Thu Diệc Diệu gật đầu, không nói thêm gì nữa, dường như đối với chuyện mình là một trong hai nhân vật chính của couple mọi người đang theo dõi không có ý kiến gì, nhấc chân đi về khu vực của lớp mình.
"Gặp nhau trong trận nhé đại ca!" Vương Trị hô lên.
Hôm nay Vương Trị cũng phải chạy 5000m, trước đây Thu Diệc Diệu còn cười nhạo rằng cậu ấy chạy lòng vòng để tự tra tấn mình, đây không phải là hành động ngu ngốc hay sao? Không ngờ bản thân mình hôm nay cũng trở thành cái tên ngu ngốc như thế.
Đã có rất nhiều bạn học trong lớp đến rồi nhưng Khương Nặc không tới, xem ra cậu nhờ người mang thức ăn sáng sang thì vẫn có thể đưa được tận tay của cậu ta.
Thu Diệc Diệu vừa định lên khán đài để ngồi một lát, kết quả một đám người lại ào ào vây quanh đến đây.
"Diệu ca, mệt không, nếu không thì để tôi xoa bóp chân cho cậu nhé?"
"Diệu ca, khát không, muốn uống nước gì?"
"Ngu xuẩn! Trước thi đấu không nên uống nước, uống vào đến lúc đó bụng ùng ục lắc lư thì còn chạy như thế nào!"
"Diệu ca ăn sáng chưa?"
"Diệu ca, có gì cần thì ngài cứ việc sai bảo tiểu nhân nhé!"
Thu Diệc Diệu dở khóc dở cười, không phải chỉ là chạy 5000m thôi sao, làm sao mà cậu cảm giác như là mình đã trở thành một đại anh hùng trong lớp rồi vậy? Vì thế cậu lấy cớ sắp bắt đầu thi đấu nên phải đi kiểm tra rồi kéo Trần Gia Huy chuồn đi trước.
Lúc tới chỗ kiểm tra thì vừa lúc bắt gặp Khương Nặc đang đi đến.
Khương Nặc cơ bản là tự mình đi, ở bên có La Thiên Địch đi cạnh.
Quả thật là người ta không giống như vậy, phải vừa ôm vừa lôi để khiêng Khương Nặc đi.
"Hi! Bé Diệu Diệu! Hi! Nhóc Gia Huy!" La Thiên Địch lại với sự chào hỏi theo khuôn mẫu cố định ấy.
"Hi!" Trần Gia Huy lên tiếng.
"Đi kiểm tra hả?" Khương Nặc hỏi.
"Ừ."
"Tôi sẽ cổ vũ cho cậu." Khương Nặc nói.
"Thôi đi, cậu cứ dưỡng thương cho tốt, sau này cơ hội quỳ cảm ơn ba đây có nhiều lắm."
"Ừ." Khương Nặc gật đầu, vừa định nói cảm ơn điểm tâm của cậu nhưng lại nhớ tới Thu Diệc Diệu không thích ai nói cảm ơn với mình, vì thế chỉ lắc lắc sữa đậu nành mà Thu Diệc Diệu mua cho hắn, ý bảo là hắn đã ăn rồi.
Bọn họ chỉ nói vài câu đơn giản rồi đi qua nhau, cũng không nhắc tới chuyện cổ vũ nữa giống như nó chỉ là một câu khách sáo.
Bảo cậu không cần cổ vũ thì cậu thật sự không cổ vũ hả? Đúng là không có lương tâm, phí công nuôi dưỡng, Thu Diệc Diệu nghĩ.
Nhưng cậu nói như thế là muốn để cho người ta cổ vũ thế nào đây?
Đến nơi kiểm tra, bọn họ thấy Lưu Dũng đã ở đấy.
Trần Gia Huy như gặp phải kẻ thù lớn, cả người đều căng thẳng.
Thu Diệc Diệu tỏ ra như không nhìn thấy, dù sao thành tích thi đấu của lớp bọn họ ngày hôm qua đã bị huỷ bỏ rồi, nhận được hình phạt thích đáng.
Ngược lại là Lưu Dũng nhìn thấy bọn họ, dáng vẻ lưu manh tiến lại đây, "Ây, thay đổi người à?"
Thu Diệc Diệu vốn đang đưa lưng về phía cậu ta, đột nhiên xoay người vung một cú đấm vào gương mặt của Lưu Dũng.
Muốn nói, đây xem như là thói quen của Thu Diệc Diệu, trước khi đánh người cũng sẽ không nhiều lời dù chỉ một câu, lúc trước ra tay với Khương Nặc cũng như thế.
Mà Khương Nặc hôm nay không thể tham gia thi đấu chính là vì hành động xấu xa của Lưu Dũng.
Cơn giận này đã nghẹn ở trong lòng cậu rất lâu, tự thân Lưu Dũng còn một hai phải đắc ý tiến tới, không phải đơn thuần muốn bị đánh thì là cái gì?
Lưu Dũng không đề phòng nên hoảng sợ, mạnh mẽ lui ra phía sau, vì thế nên lui rất nhanh còn va phải nam sinh ở sau lưng mình làm hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Thật ra Thu Diệc Diệu cũng không có ý muốn đánh cho cậu ta ngã xuống đất chẳng bò dậy nổi, đến lúc đó nếu như mà bị huỷ bỏ tư cách thi đấu thì cậu không biết phải nói thế nào với ông Lý.
Không ngờ Lưu Dũng lại dùng sức như thế, tự sợ tới nỗi làm người ở phía sau cũng phải ngã chồng chéo với cậu ta.
Sợ cũng có lý thôi, dù sao Diệu ca đánh nhau chưa từng thua ai, cái danh đại ca trường học đã làm cho người ta nghe thôi đã sợ muốn vỡ mật.
Vẻ mặt của Lưu Dũng lúc này đã hoàn toàn không nhịn được, lập tức rống to lên, cố ý để cho giáo viên chú ý đến, ý đồ muốn đổ oan cho Thu Diệc Diệu để huỷ bỏ tư cách thi đấu của cậu.
"Sao lại thế này?" Một giáo viên thể dục đầu tròn đi tới, là thầy giáo dạy lớp bên cạnh, Thu Diệc Diệu đã gặp vài lần khi học thể dục.
"Nó đánh em!" Lưu Dũng chỉ vào Thu Diệc Diệu, đầy phẫn hận rống lên.
"Phải không, đánh ở đâu?" Thu Diệc Diệu khoanh tay, xem thường cực kỳ.
"Chính nó đánh em, thầy ơi, em yêu cầu thầy huỷ bỏ tư cách thi đấu của nó!" Lưu Dũng lặp lại những lời này tận mấy lần.
Thu Diệc Diệu mở hai tay ra, ý bảo với thầy là mình chẳng làm chuyện gì cả.
"Lưu Dũng, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, Thu Thu của bọn tôi một cọng lông thôi cũng chưa động tới cậu!" Trần Gia Huy ở bên cạnh làm chứng.
"Ai nhìn thấy tình hình vừa rồi? Nói cho thầy nghe." Thầy giáo đầu tròn tự động quy Trần Gia Huy về phe của Thu Diệc Diệu nên không tin lời cậu nói.
Các bạn học xung quanh cũng lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy.
Cho dù có người nhìn thấy thì bọn họ cũng không dám nói, chỉ sợ sau này sẽ bị Lưu Dũng trả thù.
Yên lặng một hồi, đột nhiên có người xen giữa đám đông đi ra.
"Thầy ơi, em thấy bạn Thu Diệc Diệu không đánh bạn Lưu Dũng, là cậu ấy tự lui về phía sau va phải bạn học nên mới vấp ngã."
Thấy Từ Thành tới còn làm chứng cho Thu Diệc Diệu, hai