"Đang làm gì thế?" Khương Nặc vừa mới từ bên ngoài phòng học vào thì thấy Thu Diệc Diệu đang ghé vào Ngô Mộng Tuyết ngồi ở bàn, vì thế tự nhiên gác tay lên vai của cậu, cúi đầu cùng cậu xem.
Vô cùng tự nhiên thân mật, Thu Diệc Diệu có thể ngửi thấy mùi hương gỗ xanh nhàn nhạt mang theo từ người của Khương Nặc, cậu rất thích mùi hương này.
Có cơ hội thì nhất định phải hỏi xem cậu ấy dùng loại sữa tắm nào mới được.
Ngô Mộng Tuyết nhìn couple của mình show ân ái ngay trước mặt, trong lòng mừng như điên nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh.
Thấy hắn tới nên cố ý tái diễn lại bài văn cũ, "A, Khương ca cậu tới đúng lúc lắm.
Vừa rồi Diệu ca đã bổ sung một chút ngọt ngào hàng ngày ở bài đăng của [Phi thuyền Nặc Diệu] từ góc nhìn của cậu ấy, cậu nhìn xem, nếu không thì cậu cũng bổ sung đi?"
Khương Nặc có chút không ngờ xoay sang nhìn Thu Diệc Diệu, người kia còn rất trung thực gật gật đầu, "Mộng Tuyết nói là làm như vậy có thể sáng tạo thêm một cái ấn tượng ban đầu, có thể tranh thủ thêm phiếu cho mình hơn.
Chúng ta cạnh tranh công bằng, cậu cũng có thể viết đấy."
Khương Nặc: "..." Chỉ có cậu mới tin lời nói ma quỷ của cậu ấy thôi
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Khương Nặc, Ngô Mộng Tuyết ngượng ngùng cười.
Nhưng mà Thu Diệc Diệu ngây thơ lại hiểu lầm ý của Khương Nặc, cho rằng Khương Nặc đang trách Ngô Mộng Tuyết chuyện tốt này tại sao không nói sớm cho hắn biết, có phải nếu hôm nay hắn không tới thì sẽ không biết là còn có cách kéo phiếu này hay không.
"Khương ca, cậu đừng nhìn Mộng Tuyết bằng ánh mắt như thế! Cậu ấy chỉ xuất phát từ ý tốt thôi, không phải là số phiếu của tôi vẫn luôn thấp hơn cậu một chút hay sao?"
Đối với chuyện bỏ phiếu này thật ra Thu Diệc Diệu có hơi chột dạ, cậu cảm thấy trận đấu này đều do Khương Nặc tấn công khá mạnh, bản thân cậu hình như là bên chỉ biết hưởng thụ nên có hơi thấp thỏm nhìn.
Cậu vừa lo lắng rằng sau khi Khương Nặc viết ra nhiều việc hắn đã làm vì cậu thì số phiếu sẽ càng cao hơn, một bên lại sợ nếu như mình viết những thứ này mà Khương Nặc không biết thì đến lúc đó cậu thắng không được vinh quang.
Nhưng cạnh tranh công bằng vẫn quan trọng nhất!
Thu Diệc Diệu cắn răng một cái, lấy điện thoại của Ngô Mộng Tuyết nhét vào tay của Khương Nặc, "Viết đi."
Khương Nặc liếc mắt trêu chọc Thu Diệc Diệu, hoạt động tâm lý của nam sinh hắn cũng đã nắm bắt được nên hơi trầm ngâm, cầm lấy điện thoại nhanh chóng đánh vài chữ.
Thu Diệc Diệu nôn nóng nên thò lại gần để nhìn thoáng qua.
Chỉ có một cái.
Đưa nước cho Thu Diệc Diệu ở môn 5000m.
"Không còn gì hả?" Ngô Mộng Tuyết hỏi.
"Không còn." Khương Nặc gật đầu trả điện thoại cho cô.
Những chuyện Khuơng Nặc làm vì cậu không phải chỉ có vậy, nhưng mà hắn lại không viết.
Thu Diệc Diệu không biết hành động này của Khương Nặc là có ý gì.
Là bởi vì cảm thấy số phiếu của mình thấp hơn so với cậu ấy một chút nên mới muốn giữ cho số phiếu của hai người ngang nhau sao?
Lúc này có một bạn học gọi Khương Nặc, "Khương ca! Đề lần trước thầy giáo có giảng nhưng lúc đó tôi nghe không hiểu, cậu có thể tới xem giúp tôi với được không?"
Khương Nặc đi qua ngay, nhìn thoáng qua đề mục rồi kiên nhẫn giảng giải.
Thu Diệc Diệu đột nhiên thấy có chút cảm động, Khương Nặc dường như vẫn luôn thế, đối với người khác sẽ hết mình tựa như là nhuận vật tế vô thanh*, sẽ không nói thêm gì nhưng nhất định sẽ làm.
Chẳng trách lúc ấy bầu chọn lớp trưởng hắn có thể lấy được ưu thế tuyệt đối, nhiều ánh mắt của bạn học cũng chẳng phải mù quáng.
*Việc nhỏ không đáng kể đến.
Mình hay thích để nguyên những câu văn chương mà Thu Diệc Diệu nói mà ít viết rõ ra để mọi người không quên Thu Diệc Diệu học cũng giỏi lắm đó, học tra nhưng không phải là học tra đâu, nói chuyện cũng rất biết dùng từ á.
Không chỉ dùng thành ngữ mà còn mượn cả thơ văn để tỏ ý nữa.
Trước đây cậu luôn mang theo một thứ thù địch đối với Khương Nặc, bây giờ quay đầu ngẫm lại, cái loại căm thù ấu trĩ này đã trở nên trẻ con buồn cười, rõ ràng Khương Nặc rất tốt với tư cách là...!một người bạn.
Cũng may hết thảy vẫn còn kịp, cậu có thể một lần nữa quen biết với Khương Nặc.
Đại hội thể thao kết thúc, tất cả sinh hoạt đều đã quay trở lại với quỹ đạo.
Thu Diệc Diệu luôn có một hoài nghi là đại hội thể thao cuối cùng có tồn tại thật hay không, tại sao sau khi kết thúc lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra? Đi học thì vẫn phải đi học, ra bài tập thì vẫn ra bài tập.
Mấy người chắc chắn là sẽ không ăn mừng nữa sao?
Trong giờ toán, thầy Lý đang viết lả tả những ý để giải đề, cảm xúc cực kỳ kích động, lớn giọng ồn ào nếu không biết thì còn nghĩ là đang cãi nhau, ồn đến mức Thu Diệc Diệu muốn ngủ cũng ngủ không được.
Thu Diệc Diệu tìm ở trong ngăn kéo ra một tờ giấy nhăn nhúm, đang tiện tay vẽ một ít khung ở trên đó để chuẩn bị tìm người cùng cậu chơi cờ năm quân*.
*Hay còn gọi là cờ Liên Châu (?), một loại cờ cổ của Trung Quốc
Trần Gia Huy ném một cục giấy tới.
"Gì vậy?" Thu Diệc Diệu cau mày, vừa mở giấy ra vừa hỏi.
Trần Gia Huy bảo cậu xem đi rồi quay lên.
Trần Gia Huy không dám tuỳ tiện nói chuyện trong giờ của ông Lý nữa.
Cậu vì nói chuyện trong lớp nên đã từng bị ông Lý bắt đứng lên bục để nói thay thầy, nói đủ mười phút, nói không đủ nên vẫn phải đứng ở trên bục khiến cho Trần Gia Huy cực kỳ xấu hổ và hối hận.
Khi ấy cậu ở trên bục không biết phải nên nói cái gì, cũng không thể lên tiếng, cuối cùng rơi vào thế bí đành phải đọc thơ cổ.
Chỉ tiếc là trình độ văn học của cậu cũng không cao, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ văn học trên mạng nên ông nói gà bà nói vịt chém một hơi, còn ở trước mặt mọi người nói ra một cặp câu thơ kinh điển như, "Con rời nhà từ khi còn bé lớn lên mới trở về, ai có thể cho con biết con là nam hay nữ", sống động tới mức bị các bạn học cười vào mặt một tuần.
*Đây là hai bài thơ cổ ghép lại với nhau nhưng nghe lại rất xuôi tai ấy, câu đầu Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi thuộc về bài Hồi hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương thời Đại Đường.
Còn câu thứ hai là Ai có thể chỉ cho ta biết cái hay đực thuộc Mộc Lan thi là dân ca Nhạc phủ thời Hán.
Nó giống như kiểu tụi mình đọc Trâu ơi ta bảo trâu này, chớ chăn đồng gần làng bắt mất trâu vậy đó.
Chữ viết của Trần Gia Huy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn chữ viết cứng cáp đẹp đẽ của Khương Nặc quen rồi nên khi nhìn sang chữ của Trần Gia Huy, Thu Diệc Diệu phải tốn rất nhiều công sức để dịch từng câu từng chữ một cách cẩn thận.
[Cuối tuần này tôi mời Từ Thành và một vài người nữa đến khu trò chơi điện tử, cậu dắt Khương Nặc cùng đi đi.
Cậu nói với Khương ca, hẹn người ta sớm một chút.]
Chỉ vậy thôi à?
Thu Diệc Diệu vò giấy ném vào thùng rác.
Cậu lười xoay lại lắm.
Trần Gia Huy chỉ cần gọi thì cậu sẽ đồng ý, dù sao ở nhà cũng nhàm chán, đôi khi sẽ có ba hoặc mẹ, một trong hai người đột nhiên trở về đối mặt với sự giằng co xấu hổ, còn không bằng đi ra ngoài.
Về phần Khương Nặc, cậu cảm thấy nếu cậu chỉ cần mở lời thì chắc chắn Khương Nặc sẽ đi.
Không bởi vì cái gì khác, chỉ bởi vì trong khoảng thời gian này cậu hiểu rõ về hắn, Thu Diệc Diệu bỗng dưng có cái loại tự tin này.
Cậu thoáng nhìn qua Khương Nặc, người đang nghiêm túc ở trên thế gian này...! à không, đang viết bài tập vật lý, nhưng thi thoảng lại ngẩng đầu đối diện với thầy Lý, tỏ vẻ nghe hiểu thầy giải đề toán.
Chuyện này đúng thật là quá thần kỳ mà.
Thu Diệc Diệu không quấy rầy hắn, cho đến tận khi tan học cậu mới thông báo với hắn chuyện cùng nhau ra ngoài chơi.
Không ngờ Khương Nặc nghe xong lại lắc đầu, "Tôi không đi đâu."
"Cái gì? Cậu không đi á?" Trần Gia Huy lớn tiếng hô lên, "Thu Thu vừa rồi nói là cậu sẽ đi..."
"Xin lỗi, tôi có việc mất." Khương Nặc nở một nụ cười mang áy náy, nhìn thoáng qua Thu Diệc Diệu, thoạt nhìn thì dường như chuyện là như thế thật.
"À..." Thu Diệc Diệu có hơi xấu hổ, vừa rồi cậu còn nói thẳng với Trần Gia Huy là hai người bọn họ đều sẽ đi.
"Vậy Thu Thu cậu có đi nữa không?" Trần Gia Huy hỏi Thu Diệc Diệu.
"Đi chứ," Thu Diệc Diệu nói, Khương Nặc không đi, cậu cũng không đi chẳng phải là mất mặt lắm hay sao?
"Được, thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi cho cậu sau."
Thứ sáu, về nhà.
Đẩy cửa ra, Thu Diệc Diệu lại phát hiện một kỳ tích là cả Thu La Phàm và Đinh Lan đều cùng ở nhà.
Cậu đã chẳng còn nhớ rõ lần hai người đồng thời xuất hiện ở nhà là khi nào nữa.
Trước đây vẫn nghe qua miệng của người khác nói là giữa hai người bọn họ đang nảy sinh mâu thuẫn.
Hôm nay đồng thời xuất hiện ở nhà, cậu cảm thấy có vẻ cũng không phải là chuyện gì tốt.
Với lại, cảnh tượng trong nhà chính là minh chứng tốt nhất.
Trong nhà lộn xộn, Đinh Lan đang ở phòng chứa đồ để thu dọn quần áo của bà, ở bên cạnh