34
Tàn cuộc, khi Thu Diệc Diệu đẩy cửa nhà ra, cậu cảm giác như là mình vừa mới từ thế giới này sang thế giới khác.
Nếu nói quán bar vừa rồi là Vong Ưu Cốc* thì về đến nhà sẽ kéo cậu trở về với thực tại.
*Có nét nghĩa tương đương với Neverland, vùng đất thần tiên, huyền thoại.
Cũng là thung lũng Vong Ưu (thung lũng lãng quên) nằm ở đầu nguồn của sông Lệ Giang.
Trong nhà thật sự đã được thu dọn sạch sẽ, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì so với trước đây, chỉ khi cẩn thận nhìn kĩ mới có thể phát hiện trong tủ giày chỉ còn mỗi của cậu, đồ sứ quý giá nằm ở quầy triển lãm bằng pha lê đã không còn, rất nhiều mỹ phẩm đặt trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh cũng đã biến mất.
Tất cả mọi thứ trong căn nhà vẫn gọn gàng như cũ, nhưng lại vô thức như đã bị lấy đi thứ gì.
Trên bàn trà có một bao thư, bên trong có một xấp tiền dày và còn có một chiếc thẻ ngân hàng.
Thu La Phàm và Đinh Lan từ trước tới nay luôn hào phóng trong việc chu cấp tiền cho Thu Diệc Diệu, có lẽ là để cho hai người bọn họ một một loại an ủi bầu bạn trong lòng.
Thu Diệc Diệu nằm xuống giường, trong lòng trống trải, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng chẳng thể chạm tới.
Thật ra cậu đã sớm không cần ba mẹ là bạn, nhưng khi trông thấy bọn họ xách túi rời đi thì bỗng nhiên lại nhận ra thứ tình cảm đến từ ba mẹ này có lẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Ngay cả cái suy nghĩ mang tên là "trông chờ" cũng đã bị dập tắt.
Cậu trông như rất mạnh mẽ, ai nhìn thấy cũng phải nhượng bộ vài phần, thật ra đều là vì cậu phải che giấu đi một kẻ khác đang bị tổn thương do chính mình tạo ra.
Giống như mọi người thường chế giễu, càng thiếu thốn cái gì thì sẽ càng thích biểu hiện ra những thứ ấy.
Vì sao cậu lại không xứng đáng được ba mẹ yêu thương?
Cậu đã làm sai gì sao?
Hay là như lời trong miệng của bọn họ nói, cậu không có được thành tích ưu tú?
Ánh mắt của Thu Diệc Diệu trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, lăn qua lăn lại thật lâu mới có thể đi vào giấc.
Chỉ có quay lại trường học cậu mới cảm giác mình đã trở về với cuộc sống bình thường của bản thân.
Tiếng ồn ào nơi trường học cho cậu một cảm giác chân thật.
Nơi này có bạn bè náo nhiệt, còn có một Khương Nặc đối xử với cậu rất tốt.
Lớp học buổi sáng, khi Thu Diệc Diệu còn chưa tới thì Khương Nặc đã đặt điểm tâm nóng hổi ở trên bàn của cậu.
"Cảm ơn nha." Thu Diệc Diệu ngồi xuống cắn ngay một miếng bánh rán mỡ hành thật to.
Bạn học đi ngang qua thấy một màn như thế, trêu chọc bảo, "Khương Nặc lại mang bữa sáng cho vợ hả?"
"Đúng rồi, không được yêu chiều vợ sao?" Khương Nặc cười đáp.
"Woohoo! Đường tới rồi! Khương ca cộng thêm quá nhiều điểm!" Cảm giác như toàn thân của Ngô Mộng Tuyết có tới 18 đôi mắt trải dài, bên này chỉ cần có một chút động tĩnh thì đã có thể phản ứng ngay lập tức.
Cộng điểm? Cộng điểm cái gì? Thu Diệc Diệu đập bàn, thả cái bánh trong tay ra túm lấy cổ áo của Khương Nặc, "Cậu nói lại thêm lần nữa xem, ai là vợ hả?"
"Tôi, tôi là vợ." Tính tình Khương Nặc tốt nên nhận sai xin tha.
"Hừ, cũng không có khác gì lắm đấy." Thu Diệc Diệu nói xong lại quay sang xử lý cái bánh mỡ hành của mình.
Thu Diệc Diệu không thể thua khi so sánh với Khương Nặc được, cậu cũng thường xuyên mang đồ đến cho hắn, có khi là đùi gà rán, sữa chua, nước có ga, có khi vào cuối tuần sẽ vung một cái túi lớn tới trước mặt Khương Nặc, các bạn học khác cũng không biết bên trong có cái gì.
"Đôi giày này của cậu, sao tôi lại có cảm giác như đã thấy ở đâu rồi nhỉ?" La Thiên Địch nhìn Khương Nặc mang một đôi giày thể thao màu đen ở trên sân rê bóng, xoay người một cái dễ dàng vòng qua kẻ đang phòng thủ rồi tiến tới rổ, bóng nhẹ nhàng rơi vào.
"Vậy à?" Khương Nặc tuỳ ý đáp một câu, ném bóng rổ sang cho cậu ta.
La Thiên Địch vươn tay ra bắt lấy, đứng ở tại chỗ suy nghĩ, "Ây, bỏ đi, không nghĩ nữa! Vừa động não là tôi đã mệt!"
Tiết thể dục này hoạt động tự do, Thu Diệc Diệu chơi đá cầu trên sân cỏ với Trần Gia Huy, lúc tan lớp, Khương Nặc thu dọn một sọt bóng rổ thì nhìn thấy Thu Diệc Diệu đang chờ ở bên cạnh sân.
Hôm nay ánh mặt trời mùa thu rất tốt, sau khi vận động xong thiếu niên mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đứng ở lối vào sân bóng rổ, trên vai vắt một chiếc áo khoác đồng phục, mái tóc ngắn màu đen có hơi ướt, cậu tuỳ ý đưa tay ra sau xoa xoa vài cái.
Đã đến mùa này rồi, chỉ có thân thể tốt không sợ lạnh mới dám mặc như vậy.
"Tôi giúp cậu dọn nhé." Thu Diệc Diệu nói xong thì đi đến.
"Được."
"Ây!? Tôi biết rồi nha!" La Thiên Địch đi ở phía sau Khương Nặc đột nhiên thò đầu ra.
"Cậu biết cái gì?" Thu Diệc Diệu thuận miệng trả lời một câu, không định để ý tới cậu ta mà đưa tay nắm lấy rổ bóng, cùng Khương Nặc một trái một phải khiêng về phòng dụng cụ.
"Các cậu đang mang giày tình nhân!" La Thiên Địch ở phía sau hô lên, thu hút những ánh mắt của các nữ sinh nhìn tới.
"Muốn tôi lấy cho cậu một cái loa không? Cảm thấy giọng của cậu không đủ to lắm." Thu Diệc Diệu quay đầu lại, "Để tuyên truyền cho hai chúng tôi."
Giày của Thu Diệc Diệu màu trắng, giống kiểu dáng với giày của Khương Nặc chỉ là khác biệt về màu sắc, thế nên ngay từ đầu La Thiên Địch nhìn thấy giày của Khương Nặc cũng chưa kịp nhận ra, chỉ cảm thấy đôi giày này hơi quen.
Tan tiết thể dục, không biết một đám nữ sinh ở lớp nào lại nhảy nhót chạy tới, tiến đến bên cạnh Thu Diệc Diệu, "Dạo gần đây cậu với Khương Nặc ngọt ngào quá đi, ngày nào tôi cũng dạo quanh ở trên diễn đàn đó, sắp choáng váng luôn rồi."
Gần đây Thu Diệc Diệu lại quên điều tra chuyện này mất, lần trước nhờ Ngô Mộng Tuyết hỗ trợ viết mấy bài nhưng cũng không biết là hiệu quả ra sao, số phiếu của cậu đã vượt qua hay chưa.
Tiết học buổi tối, Thu Diệc Diệu nhịn không nổi nữa nên mới muốn lên diễn đàn để xem, cậu rất tò mò việc các nữ sinh lúc chiều bảo trên diễn đàn viết về hai người bọn họ rốt cuộc là viết cái gì.
[Tuyệt mỹ! Hai nam sinh vừa đẹp trai vừa tài giỏi của Nam Trung ở cùng một khung hình.]
[Có ai chưa thấy couple của tôi yêu đương không?]
[Là Khương Thu hay Thu Khương vậy?]
Nội dung ở trên diễn đàn so với trước đây có sự khác biệt rất lớn.
Lần trước cậu xem, cơ bản đều là Khương Nặc hoặc cậu sẽ có những bài đăng riêng, nhưng mà bây giờ hơn phân nửa đều là những bài đăng về quan hệ của hai người.
Thu Diệc Diệu tiện tay mở cái đầu tiên, [Tuyệt mỹ! Hai nam sinh vừa đẹp trai vừa tài giỏi của Nam Trung cùng chung một khung hình.]
Lầu chủ rầm rầm đăng vô số những tấm ảnh mà Thu Diệc Diệu và Khương Nặc được chụp cùng nhau.
[Dáng vẻ không thể so sánh, tình yêu thuần khiết vô địch!!] Tấm ảnh đầu tiên là bóng dáng hai người bọn họ cùng nhau đi ở sân trường, tay của Khương Nặc tuỳ ý khoác lên vai của Thu Diệc Diệu.
Tấm ảnh này không biết được chụp khi nào, bởi đa phần bọn họ đều cùng nhau đi như thế.
[Tiếp theo là những bức ảnh thân mật trân quý được phóng to]
[Đầu tựa đầu, tớ yêu cậu, cậu yêu tớ.] Đây là tấm ảnh mà hai người bọn họ cùng nằm trên bàn học để ngủ, gáy kề gáy, gần như là nằm cùng nhau.
Lúc ấy chắc là khi đã tan học, Thu Diệc Diệu luôn ngủ bù vào giờ tan học hoặc có thể ngủ ngay từ khi vào lớp cho đến lúc tan nên không dám chắc.
Nhưng Khương Nặc bình thường rất