Về nhà là chuyện Khương Nặc không muốn đối diện nhất, đặc biệt là khi Khương Phong Hoa đang ở đây.
Vì vậy vào mỗi cuối tuần hắn đều sẽ cố gắng kéo dài thời gian về nhà, mặc kệ là ở lại trường làm bài tập cũng được, giúp thầy cô cũng thế, so với về nhà sẽ tốt hơn.
Hôm nay thứ sáu tan trường, vừa vào cửa Khương Nặc đã ngửi thấy ngay một mùi hôi thối bốc lên.
Chỉ thấy đầy đất đều là những chai bia rỗng cùng với đầu thuốc lá, một bàn lộn xộn những hộp cơm, nước canh đã nổi một tầng dầu thải thật dày lên trên mặt, màu xanh màu đỏ, là cái gì cũng không thể phân biệt được.
Rèm cửa sổ bị kéo mạnh xuống, chen chúc trong căn phòng với ánh sáng mờ nhạt.
Ngược lại, vừa bật đèn thì phát hiện ở trên sô pha có ngổn ngang mấy người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối đang ngủ ngáy.
Giống như những con chuột dơ bẩn chui rúc trong một ngôi nhà hệt như mương nước bẩn thỉu, tối tăm.
Mà chủ nhân của căn nhà này, Khương Phong Hoa đang ở trong phòng của mình ngáy đến rung trời.
Sắc mặt của Khương Nặc trầm xuống, đi thẳng tới sô pha.
Hắn dùng sức túm một tên gầy ở trên ghế, lại sút một cái vào tên béo.
Những người này đều đang mơ ngủ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nghĩ rằng bị cảnh sát tới điều tra đánh bạc, sợ tới mức giật mình.
"Ai da ai da, nhẹ một chút đi, đau quá! Tôi biết mình sai rồi! Đồng chí cảnh sát tha mạng! Đồng chí cảnh sát tha mạng!" Người gầy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ bị Khương Nặc túm lấy ném sang bên cạnh cửa, sợ đến nỗi tè ra quần.
Tên mập kia cũng "a a" kêu loạn vài tiếng, sau khi chăm chú nhìn mới phát hiện người ở trước mặt không phải là cảnh sát mà là một đứa đang mặc đồng phục học sinh, mơ ngủ tan đi, tự tin cũng dâng lên, "Mày...!mẹ nó mày là thằng nào!"
"Mẹ kiếp, ông còn hỏi tôi? Tôi hỏi ông đang làm gì trong nhà của tôi!" Khí thế của Khương Nặc so với ông ta nhiều hơn hẳn, một chân đạp tên mập, tên mập mạp tròn vo kia mông kêu "rầm" một tiếng rồi ngồi hẳn ở trên mặt đất.
"Ây, người anh em nhỏ, đừng kích động, con là con trai của anh Hoa phải không? Ầy, chú phải nói, nghe anh Hoa bảo là có một đứa con trai bản lĩnh rất lớn, hôm nay mới gặp, vẻ ngoài cũng tuấn tú lắm đó!" Không biết bên kia từ khi nào có thêm một cái đầu húi cua vừa mới tỉnh ngủ, muốn đảm nhiệm việc giảng hoà, nhưng vì khí thế của Khương Nặc nên chỉ dám đứng ở xa xa, không dám đi lại đây.
"Cút mẹ nó hết ra ngoài cho tôi!" Lời nói của Khương Nặc trầm thấp hệt như mãnh hổ hung ác phát ra uy hiếp.
Nhưng mấy người này lại đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Khương Nặc thấy bọn họ không cử động, hắn giết gà doạ khỉ, gương mặt vô cảm đá tên gầy ở gần nhất một cước ra khỏi cửa.
Tên gầy ngã trên mặt đất, xương cốt đập vào sàn xi măng cứng rắn mà "Ai ui" một tiếng, nghe như là đau đến mức không chịu nổi.
Khương Nặc chậm rãi ngoái đầu nhìn chằm chằm vào những người còn lại, hệt như tình tiết hành động được làm chậm trong điện ảnh, ý muốn bảo nếu còn không đi thì tiếp theo sẽ đến lượt các ông đấy.
Những người này ai cũng đều còn có mắt để thấy, biết bản thân đánh không lại thằng oắt con này nên lập tức nhặt mấy bộ quần áo của mình, lăn lộn tranh nhau chen ra khỏi cửa.
Dọn dẹp xong đám người không quen biết kia, Khương Nặc đóng sầm cửa lại, "phanh" một tiếng mở bức màn và cửa sổ ra.
Gió lạnh vù vù tiến vào mới thổi tan đi được cái mùi hôi thối dày đặc ở bên trong.
Hắn lập tức dùng một chân đá văng cửa phòng của Khương Phong Hoa, Khương Phong Hoa đang ngủ say ở bên trong lại bị âm thanh đá cửa doạ cho tỉnh, thấy người đến là Khương Nặc nên hoảng sợ cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Thế nào? Nghĩ là cảnh sát à? Cho rằng tụ tập đánh bạc nên bị bế đi cả ổ?" Khương Nặc cười lạnh.
"Không có, không có." Khương Phong Hoa chột dạ đáp, đôi mắt còn nhìn ra bên ngoài.
"Những người đó đều bị tôi đá đi rồi." Khương Nặc cũng xoay đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói.
"À, à, được..." Trong miệng của Khương Phong Hoa chẳng nhảy ra được bao nhiêu từ trơn tru.
"Chẳng phải đã nói là không được mang đám người này về nhà rồi sao?" Khương Nặc nhìn ánh mắt trốn tránh của Khương Phong Hoa, cảm thấy có chút nực cười.
Người đàn ông này từ khi nghiện cờ bạc cho tới nay thì túi tiền trống rỗng, gương mặt cũng từ từ gầy ốm, tóc tai rối bời không biết đã bao lâu rồi chưa xử lý qua, vẻ mặt suy sụp, hoàn toàn đã không còn nét đẹp trai và tinh thần phấn chấn như khi còn trẻ nữa.
"Ba...! bọn họ...!ngày hôm qua không tìm được chỗ nào thích hợp để ngồi nên mới bảo họ đến nhà của chúng ta..." Khương Phong Hoa ấp a ấp úng nói, cũng không dám nhìn hắn, nghiễm nhiên giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
"Không có lần sau, ông đi dọn dẹp một chút đi, trong một giờ, quét tước sạch sẽ." Khương Nặc giống như một cấp trên ra lệnh, nói xong thì quay người trở về phòng của mình.
Hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh sột soạt, hẳn là Khương Phong Hoa đã bắt đầu dọn dẹp rồi.
Khương Phong Hoa không dám không dọn dẹp, bởi vì bây giờ tiền sinh hoạt của ông ta căn bản đều đến từ Khương Nặc.
Khương Nặc làm thêm để có tiền đóng học phí và dùng cho sinh hoạt của mình, còn một ít dư thừa sẽ cho Khương Phong Hoa để ông ta tự lo liệu.
Khương Phong Hoa đã từng đánh cược một trận bạc lớn, ước mơ của ông ta là thông qua đánh bạc mà phất nhanh sau một đêm, cuộc sống mỗi ngày sẽ chỉ ăn chơi hưởng lạc thần tiên.
Nhưng mà dính vào cờ bạc thì đều không có kết cục tốt, sau khi tất cả tài sản đều đã thua sạch, Khương Phong Hoa bị người ta đuổi đánh một thời gian, từ đó về sau mới cải tà quy chính.
Nhưng mỗi ngày cứ thế lang thang khắp nơi, cũng không có đi tìm chuyện gì làm, cứ thích cùng một vài người bạn nghèo khổ giống nhau để chơi đánh bạc hay mạt chược gì đó.
Khương Nặc nhìn không nổi những hành động này, nhưng cũng may là Khương Phong Hoa từng nói rằng mình muốn quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không đánh bạc nữa, chỉ là chơi bài thôi, hắn cũng lười đi quản ông ta.
Bọn họ không có tiền nên hẳn là cũng chẳng cược cái gì.
Ngày hôm sau, khi Khương Nặc chuẩn bị ra cửa để đi dạy thêm thì bên trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cửa phòng của Khương Phong Hoa đóng lại, không biết là đang ở bên trong hay vẫn lại đi ra ngoài tìm hồ bằng cẩu hữu.
Hôm nay là sinh nhật của bản thân, hắn nhớ rõ.
Mười tám tuổi cũng không có cái gì đặc biệt, hắn tự nấu cho mình một bát mì, bỏ thêm hai quả trứng coi đó là bữa sáng, cứ như vậy vội vàng ăn, xem như là đã tổ chức sinh nhật cho bản thân.
Từ trước đến nay đối với sinh nhật hắn không có cảm giác quá nhiều, tuy rằng có thể loáng thoáng mà nhớ lại khi mẹ còn sống, người trong nhà đã tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ và cũng đã trôi qua vài năm nên không còn ấn tượng gì đặc biệt.
Từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn có người tổ chức sinh nhật cho hắn nữa.
Thay vì lãng phí thời gian để tổ chức sinh nhật thì không bằng đi tìm nhiều tiền hơn.
Trong tay hắn không có quá nhiều tiền, không có tiền thì sẽ không có cảm giác an toàn.
Nếu như sinh bệnh hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tiền giấy sẽ giống như nước ào ào chảy đi.
Dọn dẹp chén đũa xong, Khương Nặc đi đến phòng của Khương Phong Hoa muốn gõ cửa một cái xem ông có ở nhà không, nhưng nghĩ lại, không cần thiết, vẫn là quên đi.
Hắn ra ngoài một mình, cảm thấy mệt mỏi nên xoa xoa huyệt thái dương, đi đến nhà của học sinh phụ đạo.
Trong phòng sách yên tĩnh, học sinh phụ đạo đang viết đề bài mà Khương Nặc soạn ra cho cậu, toàn bộ không gian chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt.
Điện thoại ở trong túi quần rung lên một chút.
Khương Nặc lấy điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Thu Diệc Diệu.
Từ khi mối quan hệ với Thu Diệc Diệu trở nên tốt đẹp đến nay, cuối tuần bọn họ sẽ thường xuyên câu được câu không nói chuyện phiếm với nhau trên điện thoại.
Khương Nặc phát hiện tuy rằng Thu Diệc Diệu ở trường học luôn là dáng vẻ chớ ai tới gần, nhưng sau khi quen thuộc thì nói rất nhiều.
Cậu ấy thích chia sẻ những chuyện hàng ngày của mình, ví dụ như tiện tay chụp một ít cảnh đẹp hoặc là nói với hắn là cậu đang ăn gì.
[Thu Diệc Diệu]: OOTD* của hôm nay.
*Outfit Of The Day, trang phục mặc trong ngày.
[Thu Diệc Diệu]: [hình ảnh]
Thu Diệc Diệu gửi sang một tấm ảnh với trang phục mà hôm nay cậu mặc, là chụp ở trước gương soi toàn thân.
Cậu mặc một chiếc áo khoác denim màu đen, trên ngực có tua rua hình dải, cúc áo bằng bạc sáng lấp lánh, bên trong là một chiếc áo sơ mi sọc trắng, bên trên tuỳ ý mở ra hai cúc áo làm cho thị giác cảm thấy phần cổ thêm thon dài.
Tóc rõ ràng lại dùng keo