"Được, cậu nói đi, cái gì cũng được." Giọng nói của Khương Nặc trầm thấp ôn hoà.
"Tôi muốn ăn mì cậu nấu." Thu Diệc Diệu đáp.
Bên kia điện thoại dường như là sửng sốt một chút, rất nhanh đã bảo, "Vậy cậu tới nhà của tôi đi."
Dạo gần đây Khương Phong Hoa lại thường xuyên không thấy mặt, đoán chừng là ông ấy tiếp tục đi đến nhà của đám hồ bằng cẩu hữu kia để đánh bài, chỉ cần ông ta không mang những người đó về nhà chơi bài thì Khương Nặc cũng lười đi quản.
Khương Phong Hoa vẫn luôn như thế, thường xuyên có một khoảng thời gian ông ta trầm mê đánh bài, gửi hy vọng vào cờ bạc để trở thành người có tiền.
Sau khi thua sạch thì lại ở nhà một thời gian, cả ngày không biết giở trò gì, nói là muốn dựa vào hai bàn tay trắng để làm giàu – tuy rằng chẳng có ngoại lệ, cuối cùng phần lớn thời gian đều là nằm ở trên giường ảo tưởng.
Thu Diệc Diệu nhấn vào định vị mà Khương Nặc gửi để tới nhà của hắn, cậu thấy Khương Nặc bung dù đứng chờ cậu ở bên dưới đèn đường.
Nơi Khương Nặc ở không được xem là một khu dân cư mà là một nhóm nhà dân vừa thấp vừa cũ nát.
Đa phần con đường đều khá tối, cách một đoạn mới có một cái đèn đường, mặt đường cũng không quá bằng phẳng, vừa rồi Thu Diệc Diệu rất nhiều lần không chú ý nên một chân dẫm vào vũng nước, cũng may là mặt giày của cậu không bị dính bẩn.
Trông thấy Thu Diệc Diệu, Khương Nặc đứng từ xa vẫy tay, đi về phía cậu.
Khương Nặc: "Nhìn khá cũ nát nhỉ?"
Thu Diệc Diệu: "Cũng được mà, rất có hơi thở của cuộc sống."
Khương Nặc không hỏi cậu vì sao đột nhiên lại tới tìm hắn và lại lãng phí cái phần thưởng kia vào chuyện này mà chỉ dẫn cậu đi thẳng vào cửa, để cậu tự mình dạo quanh còn mình thì vào phòng bếp nấu mì.
Thu Diệc Diệu đi dạo một vòng trong nhà.
Nhà của Khương Nặc không lớn, ước chừng chỉ khoảng 60m2, đồ đạc đều đã rất cũ kĩ nhưng được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Tuy nhiên phòng của Khương Nặc lại nhỏ đến đáng thương, chỉ đủ để chứa một cái giường đơn cùng một chiếc bàn học.
Toà nhà chỗ Khương Nặc chỉ có tổng cộng bốn tầng, nhà của hắn ở tầng hai, nhìn xuyên qua cửa sổ là con đường vừa rồi bọn họ vừa đi qua mà không có đèn.
Cửa sổ hàng xóm rất gần nhau, đứng ở đây có thể nghe thấy được nhà nào cách vách đang đánh trẻ con và nhà ai đang xoa mạt chược.
Thu Diệc Diệu nhìn cửa sắt ở trước nhà bọn họ, ngay cả cửa phòng trộm cũng không có, nghĩ đến lời Khương Nặc nói, khi còn nhỏ bị người đòi nợ đến tận cửa thì đã từ trong cánh cửa này lảo đảo chạy ra ngoài.
Mà mẹ của hắn thì đã không bao giờ có thể thoát khỏi đây nữa.
Thu Diệc Diệu chưa từng cảm nhận được cuộc sống ở trong hoàn cảnh này sẽ như thế nào, cậu từ bé tới lớn chỉ sống trong nhung lụa, tuy là không được ba mẹ quan tâm nhưng vật chất thì cái gì cũng không thiếu.
Khi cậu thấy hoàn cảnh này, đột nhiên cũng hiểu lý do tại sao Khương Nặc chạy đi cầu cứu cho mẹ nhưng chẳng có ai phản ứng.
Bởi vì những người này vốn đang giãy giụa trong cuộc sống như vũng lầy của bản thân, làm gì có ai sẽ để ý đến đau khổ của người khác?
Khương Nặc đặt bát mì xuống vang lên thanh âm khiến cho Thu Diệc Diệu lấy lại tinh thần.
"Thơm quá đi..." Thu Diệc Diệu nhìn về phía chiếc bàn bên kia, phát hiện Khương Nặc làm một bát mì rất lớn, bên trên còn được đặt thêm một quả trứng chần mềm mại, đôi mắt của cậu sáng lên.
"Ngồi đi." Khương Nặc giúp cậu kéo ghế ra, làm tư thế mời sau đó lại đi vào phòng bếp để lấy đũa và thìa.
"Ha ha ha." Thu Diệc Diệu phát ra âm thanh khen ngợi từ trong lòng, cảm giác như thức ăn và dịch vụ của Khương Nặc so với khách sạn 5 sao vừa rồi còn tốt hơn nhiều.
Tay nghề của Khương Nặc lần trước cậu đã được thử qua rồi, nhưng cảm giác lần này còn ngon hơn, cũng không biết có phải là do hôm nay cậu đói bụng hay không.
"Cậu ăn cơm tối chưa?" Thu Diệc Diệu thấy Khương Nặc chỉ ngồi ở một bên nhìn cậu ăn nên hỏi.
"Ừ, mới vừa rửa xong bát thì cậu gọi điện thoại sang." Khương Nặc rút một tờ giấy đưa cho cậu.
Không biết Khương Nặc ở một mình thì đã ăn cái gì, nhưng giống như là hắn luôn có thể chăm sóc người khác rất tốt.
Khương Nặc có vẻ là biết cậu đang suy nghĩ gì trong lòng nên bảo, "Hôm nay tôi tuỳ tiện xào hai món ăn thôi."
"Ồ...! nhưng cậu không hỏi tôi tại sao lại muốn tới tìm cậu hả?" Thu Diệc Diệu có chút do dự bảo, dù sao thì bây giờ cách lúc tan học cũng đã hơn hai ba tiếng đồng hồ rồi, vậy mà mình lại đột nhiên nói muốn ăn mì của cậu ấy, thấy thế nào cũng là một chuyện kì lạ.
Khương Nặc không có trả lời thẳng mà là hỏi ngược lại, "Cậu có muốn nói không?"
Thật ra trong lòng của Thu Diệc Diệu cũng không quá muốn cho người khác biết chuyện này, ít nhất thì tạm thời không muốn.
Bởi vì chính bản thân cậu còn chưa có sắp xếp lại tâm tình cho tốt thì không biết phải lấy thái độ thế nào để đối mặt.
Thu Diệc Diệu chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì không nói." Khương Nặc bảo, "Chờ đến khi cậu nghĩ kĩ rồi nói sau, tôi có thể chờ."
Bầu không khí lúc ăn cơm ở nhà Khương Nặc rất thoải mái, cho dù là Khương Nặc ngồi ở bên cạnh nhìn cậu ăn thì Thu Diệc Diệu cũng không cảm thấy khó chịu, so với việc ngồi ở đối diện Thu La Phàm thì tự do hơn nhiều.
Cậu ăn một miếng mì, một miếng thịt cốt lết lớn, sảng khoái tới mức không thể dừng lại được, rất nhanh đã giải quyết xong bát mì này.
Thu Diệc Diệu đem bát đũa đã ăn xong vào phòng bếp để rửa, phòng bếp nhà Khương Nặc rất nhỏ, bên bệ của bồn rửa tay cũng chỉ có thể đứng được một người, hai người đứng cùng nhau thì sẽ có hơi chật chội.
Khương Nặc đứng ở phía sau nhìn cậu, cười nhạo cậu cứ nhất quyết phải tự rửa bát, rõ ràng là thiếu gia mười ngón tay không dính mưa xuân nên động tác rửa cũng cực kỳ vụng về.
"Chuyện rửa bát đơn giản như vậy ai mà không biết chứ, cậu đừng có cười, cậu cười nữa là tôi báo cảnh sát đấy!" Thu Diệc Diệu nói, xoay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Khương Nặc, nhưng nước rửa lại như muốn đối nghịch với cậu, bát bỗng dưng trượt từ trong tay của cậu xuống.
Khương Nặc nhanh tay lẹ mắt, một bước tiến lại bắt được cái bát thiếu chút nữa đã bị rơi vỡ.
Hết thảy mọi thứ đều đến quá nhanh nên không cho người ta kịp phản ứng, vì vậy Thu Diệc Diệu phảng phất có một cảm giác là má của Khương Nặc đã lướt qua khoé môi của cậu.
Chỉ một chút như vậy, như là chuồn chuồn lướt nước.
Còn mang theo cả cảm xúc tê dại làm cậu vô thức mím môi.
Khương Nặc cứu được một cái bát, cười như không nhìn cậu.
Thu Diệc Diệu cho rằng hắn lại định bắt đầu khó ở không cho cậu rửa bát nữa, không ngờ lời từ trong miệng Khương Nặc nói ra lại là, "Cậu vừa