Khương Nặc thấy Thu Diệc Diệu ngồi ở chỗ của mình, đầu tiên là ngẩn ra sau đó sải bước đi tới.
Trong tay hắn xách theo hai cái túi, vừa nhìn thì thấy đây là bữa trưa được đóng gói mang đi từ nhà ăn.
"Cái kia...!tớ..." Thu Diệc Diệu muốn giải thích rằng tại sao mình lại ngồi ở chỗ của người ta, nhưng mà căn bản là không nghĩ ra được lý do gì thích hợp.
Cũng may Khương Nặc hoàn toàn không để ý tới chuyện này, chỉ "ừ" một tiếng rồi ngồi vào chỗ của Thu Diệc Diệu, lấy hộp cơm từ trong túi nilon ra, mở từng cái một đặt trên bàn cho cậu.
Đùi gà kho nước tương, thịt heo rang tỏi, trứng xào cà chua, đều là những món mà cậu thích.
Ở cạnh nhau gần một học kỳ, thời gian không tính là lâu nhưng cũng chẳng ngắn, vậy mà Khương Nặc đã tìm hiểu được sở thích của cậu.
"Còn đau dạ dày không?" Khương Nặc hỏi.
"Còn...!hơi đau." Thu Diệc Diệu khó khăn nói.
Khương Nặc lấy từ trong túi ra hai hộp thuốc hệt như là phép thuật, hỏi ý kiến của cậu, "Thuốc dạ dày phải uống trước khi ăn, muốn ăn trước không?
Thu Diệc Diệu cảm giác là quả thật dạ dày có hơi đau, cậu gật gật đầu.
Vì thế Khương Nặc lại đứng dậy lấy một ly nước ấm, bóc thuốc cho cậu.
Thu Diệc Diệu nhận nước và thuốc từ hắn, nuốt xuống.
Khương Nặc lại tách đũa dùng một lần ra giúp cậu.
Thu Diệc Diệu nhận lấy, Khương Nặc mới bắt đầu ăn cơm của mình.
Hắn luôn luôn chu đáo như vậy làm cho những người được chăm sóc cảm thấy tin tưởng.
Thu Diệc Diệu ngơ ngẩn nhìn thức ăn ở trước mặt, dùng đũa chọc chọc bên trên nhưng cũng không có gắp.
"Sao thế?" Khương Nặc phát hiện cậu không động đũa, "Ăn không vào?"
"Không phải." Thu Diệc Diệu hít sâu một hơi, quyết định đem lời ở trong lòng nói ra, "Cậu, tại sao lại đối xử tốt với tớ như thế?"
Khương Nặc cười, giống như đang đối mặt với câu hỏi ngốc nghếch của một đứa trẻ.
"Bởi vì tớ là bạn trai của cậu."
Giọng điệu dịu dàng, cưng chiều, giống như là một giấc mộng tuyệt vời xinh đẹp.
Nhưng nó lại chỉ là diễn kịch.
Ở trong cảnh mộng mê hoặc mà Khương Nặc một tay tạo ra, Thu Diệc Diệu cảm thấy bản thân mình sắp bị lạc mất đi phương hướng.
Nhưng mà cũng chính cậu ấy đã bảo bọn họ thừa dịp mà diễn trò,
Cậu há miệng, câu nói này làm cho lòng cậu bị tổn thương, chung quy vẫn không thể nói ra được thành lời.
Lớp mỹ thuật.
Thu Diệc Diệu cũng rất thích học mỹ thuật, học sinh hư vốn là như thế, bỏ qua những môn chính thì những môn học còn lại đều rất thích.
Hôm nay khó có được một lần lớp mỹ thuật không bị các giáo viên khác chiếm dụng, trong phòng học tràn đầy không khí sung sướng.
Tiết học vừa tan mọi người đã nhanh chóng xông về phía của phòng tranh, chỉ sợ chậm một giây thôi thì sẽ có giáo viên đi vào nói muốn giảng bài ở tiết tiếp theo, mọi người không cần phải đi đâu nữa.
Khương Nặc còn đang bị một người bạn quấn lấy hỏi chuyện, Thu Diệc Diệu thì đã đi theo nhóm xung phong đầu tiên, không chờ hắn.
Cậu muốn cách xa khỏi hắn, cảm giác như chỉ cần có lúc ở riêng với Khương Nặc thì cậu sẽ lại càng dễ chìm sâu vào thêm.
Cậu không thể mặc kệ cho chuyện này phát sinh được nữa.
Lần đầu tiên tới sớm như vậy, Thu Diệc Diệu tranh một vị trí tốt ở bên cạnh cửa sổ, rất nhanh những vị trí xung quanh đã bị các bạn học chiếm đóng, cậu rất vừa lòng.
Quả nhiên, khi Khương Nặc đến phòng học mỹ thuật thì chỉ còn có một vị trí cách Thu Diệc Diệu rất xa.
Tốt rồi, cậu muốn như vậy, cách xa hắn một chút.
Hôm nay là tiết tranh sơn dầu, giáo viên cung cấp một số ý tưởng đơn giản như là quả táo, cây cối, chuối hoặc những thứ tương tự như vậy, có thể vẽ xong chỉ trong một tiết.
Gần đây chủ đề Giáng sinh được nhắc đến rất nhiều, Thu Diệc Diệu quyết định sẽ vẽ một cây thông Noel.
Thời gian một tiết rất nhanh đã qua đi, cậu nhìn cây thông gần như đã hoàn thành.
Màu xanh lục đậm, bên trên còn treo một cái mũ giáng sinh màu đỏ.
Đa số các bạn học khác cũng đã hoàn thành, mọi người nhao nhao lấy đi tác phẩm của mình nhưng Thu Diệc Diệu đã để lại bức tranh ở trên giá vẽ.
"Thu Thu, sao cậu không lấy tranh theo?" Trần Gia Huy vừa đi bên cạnh vừa hỏi cậu, trong tay thì đang cầm tác phẩm của bản thân, cậu ấy vẽ một quả táo.
Đêm Giáng sinh vừa qua đi, đa số mọi người đều lựa chọn vẽ quả táo với ngụ ý là sự an lành.
"Tớ quên mất." Thu Diệc Diệu thuận miệng đáp.
Cậu không muốn lấy đi, bởi vì toàn bộ quá trình vẽ tranh, trong đầu của cậu chỉ toàn là dáng vẻ Khương Nặc mặc áo len màu xanh cậu tặng.
Cậu sợ nếu cầm về thì sau này khi thấy bức vẽ, cậu sẽ nhớ đến hắn.
"À." Trần Gia Huy hoàn toàn không để ý tới câu trả lời của Thu Diệc Diệu, chỉ bảo, "Tớ muốn đem bức tranh sơn dầu trinh nữ này để tặng cho Từ Thành đó."
"Vậy thì khi nào cậu sẽ dâng mình lên cho cậu ấy đây? Bé trinh nữ?" Thu Diệc Diệu trêu cậu.
Bên tai của Trần Gia Huy có hơi đỏ, ấp úng nói không thành lời.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi khỏi khu dạy học, đột nhiên Thu Diệc Diệu lại thoáng trông thấy hình như là ở trên sân thượng có một người đang ngồi.
Không có việc gì thì ai sẽ ngồi ở trên ấy hứng gió vào mùa đông chứ?
Cậu giữ chặt lấy Trần Gia Huy.
"Chuyện gì thế?" Trần Gia Huy bị cậu kéo thiếu chút nữa là đã lảo đảo ngã xuống, quay đầu thì lại phát hiện Thu Diệc Diệu đang gắt gao nhìn chằm chằm lên phía trên.
Cậu theo hướng ánh mắt của Thu Diệc Diệu nhìn qua, suýt nữa hô lớn, "Bạch Vũ Tiệp?!"
Là cậu ấy, không sai, là nam sinh mặc áo len cừu đã gặp ở thị trấn hôm Giáng sinh vừa rồi.
Giờ phút này cậu ấy đang ngồi ở ngoài rìa sân thượng, hai chân còn đang đưa ra bên ngoài lắc lư, trông vô cùng dọa người.
"Ây? Cậu làm cái gì vậy hả?!"
Thu Diệc Diệu rất nhanh đã chạy về hướng của khu dạy học, Trần Gia Huy lớn tiếng gọi theo cậu.
Nghe được tiếng gọi, Thu Diệc Diệu thoáng nhìn lên vị trí sân thượng rồi lập tức quay trở về.
"Đừng có gọi lung tung, cậu chạy đi tìm giáo viên đi." Thu Diệc Diệu nhỏ giọng nói.
Trần Gia Huy lập tức ngậm miệng, cậu hiểu rõ ý của Thu Diệc Diệu, nếu như quá mức kích động mà hô to thì sẽ khiến mọi người tới vây xem, nói không chừng người ở trên kia sẽ sốt sắng nhảy thẳng xuống.
Cậu gật gật đầu.
Vì thế Thu Diệc Diệu lại xoay người chạy nhanh về phía khu dạy học.
Xem ra sau lần gặp ở thị trấn Giáng sinh thì khi về nhà cậu ấy cũng chưa thể nói chuyện được với mẹ.
Nghĩ cũng đúng, từ trước tới nay cha mẹ vốn có truyền thống phong kiến đột nhiên nhận phải loại chuyện kinh hãi này, sẽ chẳng có mấy ai vui vẻ tiếp nhận được.
Lúc ấy đáng lẽ cậu không nên để Bạch Vũ Tiệp đi về nhà.
Nghĩ tới đây, mi tâm của Thu Diệc Diệu chau lại thành một nhúm, trong lòng tự trách bản thân.
Cậu biết vị trí mà Bạch Vũ Tiệp đang ngồi, đó là sân thượng mà trước đây nếu không có việc gì làm thì cậu sẽ tới, là căn cứ bí mật của cậu, cậu rất rõ về nó.
Muốn tới chỗ của Bạch Vũ Tiệp thì phải trèo qua một bệ xi măng dài nhô lên, vì vậy người bình thường có lẽ trong thoáng chốc sẽ không biết phải đi qua như thế nào, từ cửa của sân thượng cũng không thể nhìn thấy được vị trí của Bạch Vũ Tiệp.
Đáng tiếc, đây lại là địa bàn của cậu.
Ngay cả nơi nào có một ống thép vứt đi, nơi nào có túi que cay không biết của ai ném, cậu đều biết rõ ràng.
Chỉ là lâu rồi không đến, từ sau khi mối quan hệ với Khương Nặc ngày càng tốt đẹp thì cậu đã ít ghé tới nơi này hơn.
Trước đây sân thượng đối với cậu là một nơi để giải toả, bởi vì không có người tới nên cậu có thể an tĩnh ở đây, uống cạn một chai rượu hoặc là đứng hóng gió.
Chỉ cần đứng ở trên sân thượng thì sẽ có một cảm giác thế giới đơn độc thuộc về cậu.
Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng ngắt như tờ, quả nhiên là chẳng có ai đi lên.
Cậu ngựa quen đường cũ vòng qua những cái ống thô, nhẹ nhàng nhảy qua bậc xi măng dài.
Nhưng mà, cậu chỉ ngồi ở đây, không có tiến về phía trước.
Bạch Vũ Tiệp nghe được động tĩnh của cậu nên xoay đầu lại.
Tuy rằng cách một khoảng nhưng cậu vẫn có thể thấy, rõ ràng trên mặt của Bạch Vũ Tiệp có nước mắt.
"Hello!" Thu Diệc Diệu chào hỏi, "Đây là căn cứ bí mật của tôi mà, không ngờ cũng bị cậu phát hiện được."
Giọng điệu của cậu cực kỳ thoải mái.
"Có phải là cảm thấy nơi này rất tuyệt không? Một loại cảm giác như cả thế giới đều thuộc về cậu?"
Bạch Vũ Tiệp không nói gì,